Chương 141: Chương 71-2
Kim Tử Tựu Thị Sao Phiếu
20/06/2020
Chỉ chừng mười phút sau tôi đã ra khỏi cửa. Chạy đến cổng của tiểu
khi vừa lúc xe Khúc Thiên về tới. Vừa rồi anh ấy ở trong trường học, vừa lúc tiện quay về đón tôi.
Thấy tôi lên xe, liền nói: “Đàm Thiến hôm nay có tới trường. Ngày mai phải nộp tác phẩm tốt nghiệp rồi, nếu em bận thì đừng đi.”
“Được rồi, được rồi. Đi thôi. Đêm nay em sẽ làm xuyên đêm, dù sao sáng mai cũng sẽ xong. Buổi chấm điểm chính thức là một tuần nữa lận.”
Khúc Thiên thở dài bất đắc dĩ nhìn tôi, lái xe chạy về khu vực kia. Xe mới đi được mười phút thì tôi nhận được điện thoại của Đàm Thiến, cô ấy hỏi tôi đi đâu. Tôi chỉ nói có chuyện quan trọng, tối sẽ tới làm suốt đêm, còn hỏi cô ấy có ở lại cùng tôi không.
Tình bạn thân thiết kiểu bọn tôi hơn phân nửa sẽ giúp bạn không tiếc cả mạng sống, cho nên cô ấy quyết định buổi tối ở lại cùng tôi, chỉ cần tôi bao cô ấy ăn khuya là được. Kỳ thật tôi đoán, thức xuyên đêm nay có lẽ cũng có rất nhiều người.
Xe đi tới con hẻm nhỏ kia rồi phải đi tìm vị trí để đỗ, bởi vì nơi đó không tiện để đỗ xe.
Xuống xe, đi thêm một đoạn liền thấy được năm tòa cao ốc đứng sừng sững. Nếu chỉ nhìn như vậy thì quả thật không thấy được điều gì, đến khi chúng tôi đi vào, bị năm tòa cao ốc vây quanh mới thấy được rõ ràng Kim Thủy Mộc Hỏa Thổ.
Nhìn ngôi nhà hai tầng nhỏ kia, tôi tránh ở phía sau Khúc Thiên, chỉ vào lối xuống hầm bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Là ở chỗ kia.”
Hai lần trước tôi đều thấy chỗ này không có người, chúng tôi đi tới hẳn không có vấn đề gì. Nhưng hiện tại có một chiếc xe tải lớn đang bốc dỡ hàng hóa, có vài công nhân đang bận rộn đi lại.
Trong đó có một người mặc đồ lao động cầm giấy bút, nhìn qua là biết người quản lý, thấy chúng tôi đi đến gần liền quát: “Ai đây? Đừng đi lung tung. Nơi này là kho hàng, mất đồ các người phải bồi thường đấy!”
Tôi thấy chúng tôi còn cách xe của bọn họ ít nhất phải mười mét. Cho dù đó là xe chở tiền thì cũng vẫn rất an toàn, huống chi chỉ là ngũ cốc và tinh dầu. (Lương du = ngũ cốc và tinh dầu)
Mặt Khúc Thiên sầm xuống, rõ ràng rất khó coi. Nhưng người này cũng có vẻ không dễ chọc, hơn nữa bọn họ còn có thêm vài công nhân. Tôi kéo anh ấy đi, Khúc Thiên cũng không phản đối, đi theo tôi ra khỏi Ngũ hành trận. Anh ấy nói: “Đi dạo phố đi, tới trưa chúng ta sẽ quay lại.”
Không phải vừa rồi anh ấy tức giận sao? Như thế nào lại nhanh chóng dịu lại như vậy? Tôi thắc mắc bèn hỏi: “Sao anh lại hết tức giận nhanh vậy?”
“Mấy người lái xe với bốc vác này, tới trưa nhất định đi nhậu nhẹt, phải vài giờ mới trở về. Cho nên khi đó chúng ta tới sẽ không ai biết.”
Nói là đi dạo phố, thực tế là hai người chúng tôi đều lo lắng tới tình hình bên kia, đâu có tâm trạng để đi dạo, chỉ đi lòng vòng quanh khu đó, cơ bản chỉ khiến chân mỏi mà thôi. Thật vất vả đi tới 12 giờ trưa, lúc này mới quay lại căn nhà nhỏ kia.
Vừa mới tới gần ngôi nhà, điện thoại của tôi vang lên. Nhìn số điện thoại, là ba tôi gọi tới, tôi vội vàng nghe máy: “A lô, ba, con đang có việc, lát nữa sẽ gọi lại cho ba.”
“A lô, Khả Nhân à! A lô, sao lại không nói gì cả? Chắc điện thoại bị chạm trong túi quần rồi.”
Bên kia ngắt cuộc gọi. Tôi cũng quên mất, ở trong Ngũ hành trận này tín hiệu điện thoại sẽ bị nhiễu. Tôi nhỏ giọng nói: “Chỗ này không gọi điện thoại được, nếu có chuyện gì thì chúng ta chỉ có thể trông cậy vào chính mình.”
Khúc Thiên duỗi tay cầm lấy tay tôi, nói: “Yên tâm, anh chắc chắn có thể bảo vệ được em.” Anh ấy dắt tôi đi xuống từng bậc cầu thang, nhưng bước chân lại dừng ở bậc thang cuối cùng. Tôi nghi ngoặc theo ánh mắt của anh ấy mà nhìn xuống bên cạnh bậc thang, có một sợi dây đỏ được buộc dọc tới cầu thang.
Thấy tôi lên xe, liền nói: “Đàm Thiến hôm nay có tới trường. Ngày mai phải nộp tác phẩm tốt nghiệp rồi, nếu em bận thì đừng đi.”
“Được rồi, được rồi. Đi thôi. Đêm nay em sẽ làm xuyên đêm, dù sao sáng mai cũng sẽ xong. Buổi chấm điểm chính thức là một tuần nữa lận.”
Khúc Thiên thở dài bất đắc dĩ nhìn tôi, lái xe chạy về khu vực kia. Xe mới đi được mười phút thì tôi nhận được điện thoại của Đàm Thiến, cô ấy hỏi tôi đi đâu. Tôi chỉ nói có chuyện quan trọng, tối sẽ tới làm suốt đêm, còn hỏi cô ấy có ở lại cùng tôi không.
Tình bạn thân thiết kiểu bọn tôi hơn phân nửa sẽ giúp bạn không tiếc cả mạng sống, cho nên cô ấy quyết định buổi tối ở lại cùng tôi, chỉ cần tôi bao cô ấy ăn khuya là được. Kỳ thật tôi đoán, thức xuyên đêm nay có lẽ cũng có rất nhiều người.
Xe đi tới con hẻm nhỏ kia rồi phải đi tìm vị trí để đỗ, bởi vì nơi đó không tiện để đỗ xe.
Xuống xe, đi thêm một đoạn liền thấy được năm tòa cao ốc đứng sừng sững. Nếu chỉ nhìn như vậy thì quả thật không thấy được điều gì, đến khi chúng tôi đi vào, bị năm tòa cao ốc vây quanh mới thấy được rõ ràng Kim Thủy Mộc Hỏa Thổ.
Nhìn ngôi nhà hai tầng nhỏ kia, tôi tránh ở phía sau Khúc Thiên, chỉ vào lối xuống hầm bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Là ở chỗ kia.”
Hai lần trước tôi đều thấy chỗ này không có người, chúng tôi đi tới hẳn không có vấn đề gì. Nhưng hiện tại có một chiếc xe tải lớn đang bốc dỡ hàng hóa, có vài công nhân đang bận rộn đi lại.
Trong đó có một người mặc đồ lao động cầm giấy bút, nhìn qua là biết người quản lý, thấy chúng tôi đi đến gần liền quát: “Ai đây? Đừng đi lung tung. Nơi này là kho hàng, mất đồ các người phải bồi thường đấy!”
Tôi thấy chúng tôi còn cách xe của bọn họ ít nhất phải mười mét. Cho dù đó là xe chở tiền thì cũng vẫn rất an toàn, huống chi chỉ là ngũ cốc và tinh dầu. (Lương du = ngũ cốc và tinh dầu)
Mặt Khúc Thiên sầm xuống, rõ ràng rất khó coi. Nhưng người này cũng có vẻ không dễ chọc, hơn nữa bọn họ còn có thêm vài công nhân. Tôi kéo anh ấy đi, Khúc Thiên cũng không phản đối, đi theo tôi ra khỏi Ngũ hành trận. Anh ấy nói: “Đi dạo phố đi, tới trưa chúng ta sẽ quay lại.”
Không phải vừa rồi anh ấy tức giận sao? Như thế nào lại nhanh chóng dịu lại như vậy? Tôi thắc mắc bèn hỏi: “Sao anh lại hết tức giận nhanh vậy?”
“Mấy người lái xe với bốc vác này, tới trưa nhất định đi nhậu nhẹt, phải vài giờ mới trở về. Cho nên khi đó chúng ta tới sẽ không ai biết.”
Nói là đi dạo phố, thực tế là hai người chúng tôi đều lo lắng tới tình hình bên kia, đâu có tâm trạng để đi dạo, chỉ đi lòng vòng quanh khu đó, cơ bản chỉ khiến chân mỏi mà thôi. Thật vất vả đi tới 12 giờ trưa, lúc này mới quay lại căn nhà nhỏ kia.
Vừa mới tới gần ngôi nhà, điện thoại của tôi vang lên. Nhìn số điện thoại, là ba tôi gọi tới, tôi vội vàng nghe máy: “A lô, ba, con đang có việc, lát nữa sẽ gọi lại cho ba.”
“A lô, Khả Nhân à! A lô, sao lại không nói gì cả? Chắc điện thoại bị chạm trong túi quần rồi.”
Bên kia ngắt cuộc gọi. Tôi cũng quên mất, ở trong Ngũ hành trận này tín hiệu điện thoại sẽ bị nhiễu. Tôi nhỏ giọng nói: “Chỗ này không gọi điện thoại được, nếu có chuyện gì thì chúng ta chỉ có thể trông cậy vào chính mình.”
Khúc Thiên duỗi tay cầm lấy tay tôi, nói: “Yên tâm, anh chắc chắn có thể bảo vệ được em.” Anh ấy dắt tôi đi xuống từng bậc cầu thang, nhưng bước chân lại dừng ở bậc thang cuối cùng. Tôi nghi ngoặc theo ánh mắt của anh ấy mà nhìn xuống bên cạnh bậc thang, có một sợi dây đỏ được buộc dọc tới cầu thang.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.