Chương 5
Kenly Vũ
22/03/2014
Bất tình lình, Quỳnh Lam gặp lại Hoàng Kiệt trước một
hiệu sách, trên đường Lê Duẩn. Cô bối rối lùi lại và phản ứng đầu tiên
là cúi đầu chào cho mái tóc che hết nửa khuông mặt.
Hoàng Kiệt đã nhận ra, anh tiến gần lại, bước chân gấp rút:
- Chào chị Quỳnh Lam! Chị mua sách đấy à?
- Dạ…
- Chị mua sách gì vậy?
- Một ít sách y khoa.
- À phải rồi. Trong thư Quỳnh My đã từng nói: My có bà chị học y khoa và sắp ra trường. Chị Lam ạ! Chị còn trẻ quá, tôi ngưỡng mộ chị.
Quỳnh Lam nghe như nuốt từng lời của Hoàng Kiệt, tim cô đập mạnh trong lồng ngực loạn cuồng. Ôi! Cô không thể nói với Hoàng Kiệt: chính cô là kẻ hai năm qua đã viết thư cho anh.
- Chị Lam! Mời chị cùng tôi qua bên kia đường. Tôi muốn được cùng chị nói chuyện, để lĩnh hội chút kiến thức về y học.
Quỳnh Lam lúng túng, má cô đỏ như gấc. Cô đứng xoay người để Hoàng Kiệt chỉ thấy một nửa gương mặt còn lại của mình, rồi không hiểu sao, cô đi theo Hoàng Kiệt như một cái máy khi anh ngỏ lời mời cô. Con đường nhiều xe quá, Hoàng Kiệt nắm tay Quỳnh Lam kéo lại khi cô định băng qua đường. Một chiếc Wave của gã con trai tóc dài chạy với tốc độ nhanh, kề sát vào Quỳnh Lam, làm cô kinh hoàng. Hoàng Kiêt lắc đầu nhìn Quỳnh Lam, môi anh điểm nụ cười như chia sẻ.
Quỳnh Lam không dám rút tay về, bàn tay cô run rẩy trong tay Hoàng Kiệt.
Trời ơi! Cô biết phải làm sao với tình cảm phức tạp này? Lẽ ra, nếu trời cho cô một nhan sắc vừa phải, cô cũng có quyền ngẩng mặt nhìn Hoàng Kiệt cơ mà, không cần phải đóng vai trò xa lạ.
Nước mắt Quỳnh Lam ứa ra. Hoàng Kiệt tìm một bàn trống, kéo ghế mời Quỳnh Lam. Mắt anh thoáng ngạc nhiên trước giọt lệ long lanh của Quỳnh Lam, nhưng anh cũng cảm nhận, đó là một đôi mắt thật đẹp và rất có hồn. Tim anh chợt nao nao. Anh đã tỏ tình với Quỳnh My, nhưng hình như có một cái gì đó xa lạ, gượng ép, chứ không thân quen như với con người đang đối diện anh.
- Uống nước trái cây nhé, chị Lam?
- Dạ.
- Chị đừng tự ái khi tôi gọi là chị. Tôi lớn hơn chị ba tuổi đấy, nhưng tôi sắp là người nhà của chị.
Mặt Quỳnh Lam tái xám, cô ngồi như pho tượng mất hồn. Hoàng Kiệt vừa nói gì vậy?
- Uống nước đi chị Lam!
Quỳnh Lam chợt muốn khóc. Cô bặm môi và vụt bưng ly nước cam uống cạn, như để nuốt vào trong lòng cái lạnh và đắng nghét vào tận sâu trong lòng.
Hoàng Kiệt đã nhận ra, anh tiến gần lại, bước chân gấp rút:
- Chào chị Quỳnh Lam! Chị mua sách đấy à?
- Dạ…
- Chị mua sách gì vậy?
- Một ít sách y khoa.
- À phải rồi. Trong thư Quỳnh My đã từng nói: My có bà chị học y khoa và sắp ra trường. Chị Lam ạ! Chị còn trẻ quá, tôi ngưỡng mộ chị.
Quỳnh Lam nghe như nuốt từng lời của Hoàng Kiệt, tim cô đập mạnh trong lồng ngực loạn cuồng. Ôi! Cô không thể nói với Hoàng Kiệt: chính cô là kẻ hai năm qua đã viết thư cho anh.
- Chị Lam! Mời chị cùng tôi qua bên kia đường. Tôi muốn được cùng chị nói chuyện, để lĩnh hội chút kiến thức về y học.
Quỳnh Lam lúng túng, má cô đỏ như gấc. Cô đứng xoay người để Hoàng Kiệt chỉ thấy một nửa gương mặt còn lại của mình, rồi không hiểu sao, cô đi theo Hoàng Kiệt như một cái máy khi anh ngỏ lời mời cô. Con đường nhiều xe quá, Hoàng Kiệt nắm tay Quỳnh Lam kéo lại khi cô định băng qua đường. Một chiếc Wave của gã con trai tóc dài chạy với tốc độ nhanh, kề sát vào Quỳnh Lam, làm cô kinh hoàng. Hoàng Kiêt lắc đầu nhìn Quỳnh Lam, môi anh điểm nụ cười như chia sẻ.
Quỳnh Lam không dám rút tay về, bàn tay cô run rẩy trong tay Hoàng Kiệt.
Trời ơi! Cô biết phải làm sao với tình cảm phức tạp này? Lẽ ra, nếu trời cho cô một nhan sắc vừa phải, cô cũng có quyền ngẩng mặt nhìn Hoàng Kiệt cơ mà, không cần phải đóng vai trò xa lạ.
Nước mắt Quỳnh Lam ứa ra. Hoàng Kiệt tìm một bàn trống, kéo ghế mời Quỳnh Lam. Mắt anh thoáng ngạc nhiên trước giọt lệ long lanh của Quỳnh Lam, nhưng anh cũng cảm nhận, đó là một đôi mắt thật đẹp và rất có hồn. Tim anh chợt nao nao. Anh đã tỏ tình với Quỳnh My, nhưng hình như có một cái gì đó xa lạ, gượng ép, chứ không thân quen như với con người đang đối diện anh.
- Uống nước trái cây nhé, chị Lam?
- Dạ.
- Chị đừng tự ái khi tôi gọi là chị. Tôi lớn hơn chị ba tuổi đấy, nhưng tôi sắp là người nhà của chị.
Mặt Quỳnh Lam tái xám, cô ngồi như pho tượng mất hồn. Hoàng Kiệt vừa nói gì vậy?
- Uống nước đi chị Lam!
Quỳnh Lam chợt muốn khóc. Cô bặm môi và vụt bưng ly nước cam uống cạn, như để nuốt vào trong lòng cái lạnh và đắng nghét vào tận sâu trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.