Chương 6
Kenly Vũ
22/03/2014
Quỳnh Lam ngơ ngác trước sự thay đổi của phòng khách, được chưng dọn rực rỡ và đặc biệt bình hoa lay ơn màu đỏ với những cánh nở thẫm màu.
- Có việc gì vậy mẹ?
- À! Hôm nay con ở nhà một ngày đi Lam, có người đến coi mắt con My.
- Coi mắt? Coi mắt ai vậy mẹ?
- Hoàng Kiệt, cháu bà Nhật Linh- giám đốc công ty đồ hộp Việt Nam.
Mặt Quỳnh Lam tái lại, cô đứng lùi lại dựa lưng vào tủ kính. Trời đất hình như sụp đổ dưới chân cô. Bà Thảo Lan quay lại, nhận ra khuôn mặt thất sắc của Quỳnh Lam thì thương hại. Bà kéo cô vào mình,vén lọn tóc cho khuất nửa khuôn mặt có cái bớt màu nâu, âu yếm:
- Con đừng buồn Lam ạ. Đáng lẽ mẹ phải để con lấy chồng rồi mới đến My. My mới có mười bảy, nhưng khó mà tìm được nơi nào xứng đáng hơn nơi này.
Lam dụi đầu vào ngực mẹ,cô không muốn mẹ mẹ biết mình sắp khóc.
- Không sao đâu mẹ con sẽ ở với mẹ mãi mãi cho đến chết mà.
Bà Thảo Lan mắng yêu:
- Đừng nói bậy,không nên con ạ. Ba con mất đi, mẹ chỉ có hai đứa con, lo cho đứa nào được, mẹ mừng lắm, rồi con sẽ tìm cho mình một người chồng xứng đáng thôi.
- …
- Nào,hãy vào trong thay áo dài phụ mẹ
-Mẹ ơi! Hôm nay con phải làm bài kiểm tra.Sắp thi lấy chứng chỉ, con không nghỉ được đâu. Mẹ yên tâm con sẽ về trước mười một giờ được không?
Bà Giang mỉm Cười:
- Được chứ.Nếu con phải làm bài kiểm tra thì cứ đi học.Năm nay con thi tốt nghiệp phải không?
- Dạ.
- Gắng lên con! Công danh sẽ bù cho con cái khuyếm điểm mà ông trời đã dành cho con.
Tim Quỳnh Lam đau nhói, cô biết mẹ muốn an ủi mình. Trong khi Quỳnh My hay bỏ học đi chơi, học hành không ra gì, thì cô mới mười sáu đã vào đại học và hai mươi tuổi, sắp làm một bác sĩ ra trường với số tuổi không ngờ. Nhưng người đàn ông họ đâu cần cái đó, cần địa vị hay gái đẹp tâm hồn của một người tình, một người vợ, họ truy đuổi theo nhưng bóng sắc duyên dáng và thân hình vệ nữ. Cô đã hai mươi hai, sắp sang hai mươi ba, nhưng chưa có một cuộc hẹn hò và một lần trong vòng tay đàn ông, đón nhận nụ hôn đầu đời. Bây giờ, cả Hoàng Kiệt, cô cũng đã lầm anh. Anh cũng như bao nhiêu ngươi đàn ông khác, chạy theo cái đẹp. chỉ mấy hôm gặp Quỳnh My thôi, anh đã vội vã đi cưới.
- Ôi! Đau xót quá!
Quỳnh Lam đi học hơn mười hai giờ, cô không muốn về nhà. Cây kim trên chiếc đồng hồ nhỏ chỉ mười hai giờ hai mươi, chỉ có một mình Quỳnh Lam còn lại trong giảng đường. Cô ngồi yên để nghe nỗi buồn đến với mình thật đầy và bao la.
Giờ này, hẳn Quỳnh My đã nhận nhẫn đính hôn của Hoàng Kiệt. Họ đang vui hớn hở, chỉ có mình cô ngồi chết lịm với cơn đau, khi cô đơn bao phủ quanh mình. Một giờ. Quỳnh Lam nghe cơn đói cồn cào làm cô rã rời chân tay. Quỳnh Lam xếp lại sách vở, rời phòng. Sắp đến giờ lên lớp của các lớp khác cô phải về thôi.
Thật bất ngờ, Quỳnh Lam chạm ngay Hoàng Kiệt. anh ngồi một mình trong phòng khách với tờ báo trên tay. Cô vội lùi lại lúng túng. Hoàng Kiệt đặt tờ báo xuống bàn, đứng lên vui vẻ:
- Chị Quỳnh Lam! Hôm nay chị đi học về muộn vậy?
- Tôi bận. My đâu?
Hoàng Kiệt nhìn lên lầu:
- Cô ấy đi thay quần áo để đi phố. Chị Lam! Sao tôi ít gặp chị vậy, cả hôm lễ đính hôn…
- Tôi… tôi bận học.
- Chị cứ gọi tôi bằng tên. Nghe mẹ nói, năm nay chị ra trường. Chị Lam! Nhìn chị, không ai nói chị là một bác sĩ đâu.
Quỳnh Lam cúi đầu cho lọn tóc che một nửa gương mặt mình, chua chát:
- Tại vì tôi không xứng đáng, phải không?
- Ồ! Chị lầm câu nói của tôi rồi chị Lam. Ý tôi muốn nói, chị còn quá trẻ để trở thành bác sĩ, và xem ra chị đẹp nào có thua gì My đây.
Quỳnh Lam trân trối nhìn Hoàng Kiệt. Đôi mắt cô đẹp và to hơn mắt Quỳnh My, Hoàng Kiệt chỉ nhìn thấy có một nửa khuôn mặt, và bất chợt anh bàng hoàng trước đôi mắt biết nói của cô đang long lanh ngấn lệ và đau khổ tột cùng.
- Anh Hoàng Kiệt ơi…
Quỳnh My khựng lại trên cầu thang, cô cau mày khó chịu nhìn chị. Quỳnh Lam hấp tấp:
- Hai người ngồi chơi, tôi xin đi vào trong.
Quỳnh Lam đi nhanh vào trong. Hoàng Kiệt quay lại âu yếm:
- Quỳnh My! Mỗi ngày anh đều thấy em một vẻ và anh như một gã say sóng.
Quỳnh My tươi nét mặt, cô sà vào vòng tay Hoàng Kiệt:
- Anh và chị Lam vừa nói chuyện gì vậy?
- À! Anh nói chị Lam còn quá trẻ để trở thành một bác sĩ, em thấy có đúng không?
Quỳnh My phụng phịu:
- Chỉ có em là dốt.
- Đừng nhõng nhẽo cưng. Em cũng rất thông minh và có chiều sâu qua những lá thư viết cho anh. Anh yêu em phần nhiều qua những cánh thư phản diện tâm hồn em, chứ không phải bằng sắc đẹp của em đâu, bé ạ.
Lại những cánh thư, Quỳnh My xụ mặt. Cô lôi tay Hoàng Kiệt.
- Mình đi đi anh!
Hoàng Kiệt hôn phớt lên tóc người yêu:
- Mai mốt em để tóc dài như chị Lam đi My. Anh thích con gái để tóc dài trông ẻo lả, thanh hơn.
Trời ơi! Sao Hoàng Kiệt cứ yêu những gì thuộc về Quỳnh Lam? Cô chỉ có anh nhờ cái tên Quỳnh My, nhưng nếu sự thật phơi bày ra, Hoàng Kiệt yêu ai đây? Quỳnh Lam hay Quỳnh My? Anh đang ôm cô và họ sẽ đi sắm đồ cưới cho ngày cưới. Hoàng Kiệt ơi! Em yêu anh và anh sẽ là của Quỳnh My, bởi chưa một chàng trai nào từ chối lời yêu trước một Quỳnh My đẹp sắc sảo, hoàn hảo.
- Hoàng Kiệt! Nếu không có những cánh thư hai năm qua, liệu gặp em lần đầu tiên, anh có yêu em để tiến tới hôn nhân không?
- Sao lại ví dụ như vậy bé? Anh đã hai mươi chín tuổi, chín chắn trong cuộc đời. Ý em muốn nói anh có bị “ coup de foudre” trước em không hả?
Anh bẹo má cô:
- Anh yêu cả hai, tâm hồn của em và cả con người của em, chịu chưa?
Anh khoác vai cô đi ra cửa, và lịch lãm như ngững chàng trai sống tại phương Tây: mở cửa xe cho cô với nụ hôn phớt trên má.
- Anh yêu em, bé My ạ. Bao giờ, em cũng là bé My của anh như những lá thư gửi cho em.
Quỳnh My ngồi bần thần, anh luôn nhắc đến những lá thư chết tiệt kia. Cô thì hoàn toàn không hiểu Quỳnh Lam đã viết gì cho Hoàng Kiệt và Hoàng Kiệt đã viết gì cho Quỳnh Lam. Hai chị em đã trở thành xa là từ ngày có sự xuất hiện của Hoàng Kiệt. Quỳnh My sợ đôi mắt phán xét của chị, và Quỳnh Lam khép chặt cửa phòng với nỗi đau riêng của mình.
- Có việc gì vậy mẹ?
- À! Hôm nay con ở nhà một ngày đi Lam, có người đến coi mắt con My.
- Coi mắt? Coi mắt ai vậy mẹ?
- Hoàng Kiệt, cháu bà Nhật Linh- giám đốc công ty đồ hộp Việt Nam.
Mặt Quỳnh Lam tái lại, cô đứng lùi lại dựa lưng vào tủ kính. Trời đất hình như sụp đổ dưới chân cô. Bà Thảo Lan quay lại, nhận ra khuôn mặt thất sắc của Quỳnh Lam thì thương hại. Bà kéo cô vào mình,vén lọn tóc cho khuất nửa khuôn mặt có cái bớt màu nâu, âu yếm:
- Con đừng buồn Lam ạ. Đáng lẽ mẹ phải để con lấy chồng rồi mới đến My. My mới có mười bảy, nhưng khó mà tìm được nơi nào xứng đáng hơn nơi này.
Lam dụi đầu vào ngực mẹ,cô không muốn mẹ mẹ biết mình sắp khóc.
- Không sao đâu mẹ con sẽ ở với mẹ mãi mãi cho đến chết mà.
Bà Thảo Lan mắng yêu:
- Đừng nói bậy,không nên con ạ. Ba con mất đi, mẹ chỉ có hai đứa con, lo cho đứa nào được, mẹ mừng lắm, rồi con sẽ tìm cho mình một người chồng xứng đáng thôi.
- …
- Nào,hãy vào trong thay áo dài phụ mẹ
-Mẹ ơi! Hôm nay con phải làm bài kiểm tra.Sắp thi lấy chứng chỉ, con không nghỉ được đâu. Mẹ yên tâm con sẽ về trước mười một giờ được không?
Bà Giang mỉm Cười:
- Được chứ.Nếu con phải làm bài kiểm tra thì cứ đi học.Năm nay con thi tốt nghiệp phải không?
- Dạ.
- Gắng lên con! Công danh sẽ bù cho con cái khuyếm điểm mà ông trời đã dành cho con.
Tim Quỳnh Lam đau nhói, cô biết mẹ muốn an ủi mình. Trong khi Quỳnh My hay bỏ học đi chơi, học hành không ra gì, thì cô mới mười sáu đã vào đại học và hai mươi tuổi, sắp làm một bác sĩ ra trường với số tuổi không ngờ. Nhưng người đàn ông họ đâu cần cái đó, cần địa vị hay gái đẹp tâm hồn của một người tình, một người vợ, họ truy đuổi theo nhưng bóng sắc duyên dáng và thân hình vệ nữ. Cô đã hai mươi hai, sắp sang hai mươi ba, nhưng chưa có một cuộc hẹn hò và một lần trong vòng tay đàn ông, đón nhận nụ hôn đầu đời. Bây giờ, cả Hoàng Kiệt, cô cũng đã lầm anh. Anh cũng như bao nhiêu ngươi đàn ông khác, chạy theo cái đẹp. chỉ mấy hôm gặp Quỳnh My thôi, anh đã vội vã đi cưới.
- Ôi! Đau xót quá!
Quỳnh Lam đi học hơn mười hai giờ, cô không muốn về nhà. Cây kim trên chiếc đồng hồ nhỏ chỉ mười hai giờ hai mươi, chỉ có một mình Quỳnh Lam còn lại trong giảng đường. Cô ngồi yên để nghe nỗi buồn đến với mình thật đầy và bao la.
Giờ này, hẳn Quỳnh My đã nhận nhẫn đính hôn của Hoàng Kiệt. Họ đang vui hớn hở, chỉ có mình cô ngồi chết lịm với cơn đau, khi cô đơn bao phủ quanh mình. Một giờ. Quỳnh Lam nghe cơn đói cồn cào làm cô rã rời chân tay. Quỳnh Lam xếp lại sách vở, rời phòng. Sắp đến giờ lên lớp của các lớp khác cô phải về thôi.
Thật bất ngờ, Quỳnh Lam chạm ngay Hoàng Kiệt. anh ngồi một mình trong phòng khách với tờ báo trên tay. Cô vội lùi lại lúng túng. Hoàng Kiệt đặt tờ báo xuống bàn, đứng lên vui vẻ:
- Chị Quỳnh Lam! Hôm nay chị đi học về muộn vậy?
- Tôi bận. My đâu?
Hoàng Kiệt nhìn lên lầu:
- Cô ấy đi thay quần áo để đi phố. Chị Lam! Sao tôi ít gặp chị vậy, cả hôm lễ đính hôn…
- Tôi… tôi bận học.
- Chị cứ gọi tôi bằng tên. Nghe mẹ nói, năm nay chị ra trường. Chị Lam! Nhìn chị, không ai nói chị là một bác sĩ đâu.
Quỳnh Lam cúi đầu cho lọn tóc che một nửa gương mặt mình, chua chát:
- Tại vì tôi không xứng đáng, phải không?
- Ồ! Chị lầm câu nói của tôi rồi chị Lam. Ý tôi muốn nói, chị còn quá trẻ để trở thành bác sĩ, và xem ra chị đẹp nào có thua gì My đây.
Quỳnh Lam trân trối nhìn Hoàng Kiệt. Đôi mắt cô đẹp và to hơn mắt Quỳnh My, Hoàng Kiệt chỉ nhìn thấy có một nửa khuôn mặt, và bất chợt anh bàng hoàng trước đôi mắt biết nói của cô đang long lanh ngấn lệ và đau khổ tột cùng.
- Anh Hoàng Kiệt ơi…
Quỳnh My khựng lại trên cầu thang, cô cau mày khó chịu nhìn chị. Quỳnh Lam hấp tấp:
- Hai người ngồi chơi, tôi xin đi vào trong.
Quỳnh Lam đi nhanh vào trong. Hoàng Kiệt quay lại âu yếm:
- Quỳnh My! Mỗi ngày anh đều thấy em một vẻ và anh như một gã say sóng.
Quỳnh My tươi nét mặt, cô sà vào vòng tay Hoàng Kiệt:
- Anh và chị Lam vừa nói chuyện gì vậy?
- À! Anh nói chị Lam còn quá trẻ để trở thành một bác sĩ, em thấy có đúng không?
Quỳnh My phụng phịu:
- Chỉ có em là dốt.
- Đừng nhõng nhẽo cưng. Em cũng rất thông minh và có chiều sâu qua những lá thư viết cho anh. Anh yêu em phần nhiều qua những cánh thư phản diện tâm hồn em, chứ không phải bằng sắc đẹp của em đâu, bé ạ.
Lại những cánh thư, Quỳnh My xụ mặt. Cô lôi tay Hoàng Kiệt.
- Mình đi đi anh!
Hoàng Kiệt hôn phớt lên tóc người yêu:
- Mai mốt em để tóc dài như chị Lam đi My. Anh thích con gái để tóc dài trông ẻo lả, thanh hơn.
Trời ơi! Sao Hoàng Kiệt cứ yêu những gì thuộc về Quỳnh Lam? Cô chỉ có anh nhờ cái tên Quỳnh My, nhưng nếu sự thật phơi bày ra, Hoàng Kiệt yêu ai đây? Quỳnh Lam hay Quỳnh My? Anh đang ôm cô và họ sẽ đi sắm đồ cưới cho ngày cưới. Hoàng Kiệt ơi! Em yêu anh và anh sẽ là của Quỳnh My, bởi chưa một chàng trai nào từ chối lời yêu trước một Quỳnh My đẹp sắc sảo, hoàn hảo.
- Hoàng Kiệt! Nếu không có những cánh thư hai năm qua, liệu gặp em lần đầu tiên, anh có yêu em để tiến tới hôn nhân không?
- Sao lại ví dụ như vậy bé? Anh đã hai mươi chín tuổi, chín chắn trong cuộc đời. Ý em muốn nói anh có bị “ coup de foudre” trước em không hả?
Anh bẹo má cô:
- Anh yêu cả hai, tâm hồn của em và cả con người của em, chịu chưa?
Anh khoác vai cô đi ra cửa, và lịch lãm như ngững chàng trai sống tại phương Tây: mở cửa xe cho cô với nụ hôn phớt trên má.
- Anh yêu em, bé My ạ. Bao giờ, em cũng là bé My của anh như những lá thư gửi cho em.
Quỳnh My ngồi bần thần, anh luôn nhắc đến những lá thư chết tiệt kia. Cô thì hoàn toàn không hiểu Quỳnh Lam đã viết gì cho Hoàng Kiệt và Hoàng Kiệt đã viết gì cho Quỳnh Lam. Hai chị em đã trở thành xa là từ ngày có sự xuất hiện của Hoàng Kiệt. Quỳnh My sợ đôi mắt phán xét của chị, và Quỳnh Lam khép chặt cửa phòng với nỗi đau riêng của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.