Chú À Đừng Nên Thế

Chương 46: Anh lại rời nhà trốn đi

Trần Mạc Tranh

02/08/2017

Edit: Vi Vũ

Đêm đã khuya, cả tòa biệt thự đều đã im ắng, đã hơn một giờ, Tô Thi Thi vẫn đợi nhưng mà Bùi Dịch không có trở về.

Cô xem trên tủ đầu giường đồ ăn đã nguội lạnh, một chút khẩu vị đều không có.

Ngủ lại ngủ không được, phía sau còn đang tại một trận một trận đau đớn, cô chống thân thể đứng lên, trong lòng có chút bất an.

Cũng không biết mẹ anh thế nào rồi. Tô Thi Thi nghĩ tới nghĩ lui, vẫn lại là quyết định ra đi xem.

"Tô tiểu thư ngươi thức dậy?" Tiểu Ưu đang canh giữ ở cửa, vừa thấy Tô Thi Thi xuất hiện, lập tức nhỏ giọng hỏi, "Đói bụng sao? Bên trong đồ ăn lạnh, tôi hâm lại cho cô"

Tô Thi Thi khoát tay: "Tôi không có khẩu vị, cô đi xuống nghỉ ngơi đi."

"Nhưng mà cô không có ăn cơm, nếu lỡ thấy đói thì làm sao đây?" Tiểu Ưu lo lắng nói.

Tô Thi Thi hạ khóe miệng, cười nói: "Tôi đói bụng thì sẽ tự mình sẽ đi làm đồ ăn, được rồi, cô đi xuống nghỉ ngơi đi."

Tiểu Ưu không có cách gì, đành phải nói: "Tôi đây trước hết đi nghỉ ngơi, cô có chỗ nào không thoải mái liền gọi tôi."

Trong lòng Tô Thi Thi dâng lên một cỗ ấm áp, đối với Tiểu Ưu mỉm cười ôn nhu, rồi mới xoay người đi đến các phòng khác.

Cũng không biết Bùi Dịch đi nơi nào, cô cũng không biết anh có còn ở trong biệt thự hay không.

Chỉ là đi tới vài thước, phát hiện ở lầu hai của biệt thự có một phòng của đang khép hờ, bên trong có âm thanh truyền ra.

"Tiểu Dịch, con nghe mẹ một câu, lão gia hiện tại đang nổi nóng, không đồng ý con cưới Tô tiểu thư. Con nghe lời mẹ miễn cưỡng chịu đựng không tốt sao? Tất cả mọi người là người một nhà, mà cãi nhau ồn ào như vậy thì thật không thoải mái." Trong phòng, Nhậm Tiếu Vi tận tình khuyên bảo.

Bùi Dịch nhíu mi, giọng nói so với bình thường nghe ra muốn ôn hòa rất nhiều, anh nói: "Con đã quyết định cưới Tô Thi Thi. Mẹ, chuyện này bản thân con tự giải quyết, người không cần tham gia, người chỉ cần chú ý thân thể của chính mình là được rồi."

"Mẹ sao có thể yên tâm được!" Nhậm Tiếu Vi thở dài, trong giọng nói chứa một tia phiền muộn, "Mẹ biết năm đó, con đối với chuyện mẹ tái hôn con luôn canh cánh trong lòng, nhưng là khi đó mẹ..."

"Mẹ, " Bùi Dịch ngăn Nhậm Tiếu Vi nói: "Chuyện quá khứ không cần nói ra."

Nhậm Tiếu Vi vừa thấy con trai có thái độ này, trong lòng cũng chỉ có thở dài.

Mỗi lần nói lên chuyện này, Bùi Dịch cũng rất mâu thuẫn. Những năm gần đây, bà vẫn muốn giải thích cho anh, nhưng Bùi Dịch cho tới bây giờ đều không muốn nghe.

Nhậm Tiếu Vi đành phải nói: "Con không vì mẹ suy nghĩ một chút, cũng phải vì em trai suy nghĩ một chút. Tuy hiện tại nó luôn ở nước ngoài, đúng là cuối cùng có một ngày sẽ là muốn trở lại Đoàn gia. Đồng ý với mẹ không cùng Đoàn gia quan hệ căng thẳng nữa, được không?"

Ở ngoài cửa Tô Thi Thi nghe đến đó, giật mình bụm miệng.



Bùi Dịch còn có em trai?

Cô chỉ nghe người giúp việc nói, Nhậm Tiếu Vi gả vào cũng chỉ có Bùi Dịch là con trai một. Đứa em trai kia chẳng phải là của Nhậm Tiếu Vi và Đoạn Kế Hùng? Nói cách khác anh chân chính là chú trẻ của cô?

Đúng là cô vẫn không hiểu rõ, tại sao Đoạn Kế Hùng còn có con trai mà bên ngoài lại không ai biết.

Trong phòng, Bùi Dịch mặt trầm xuống, không nói gì.

Mẹ anh không rõ, anh sớm liền không cần xem sắc mặt Đoàn gia. Nếu không bận tâm mẹ cùng em trai, hiện tại anh đã sớm rời khỏi Đoàn gia.

Nhậm Tiếu Vi thấy con trai không nói lời nào, đầu tựa hồ càng choáng váng, than thở nói: "Con nghe mẹ một câu. Hôn sự tạm thời gác qua một bên, chờ lão gia hết giận sẽ tìm cách giảu quyết tiếp chẳng phải sẽ tốt sao?"

Tô Thi Thi nghe xong, tâm roạt roạt càng trầm xuống.

Kỳ thật bọn họ người nào cũng không chắc chắn, lão gia kia không có khả năng nuốt trôi cơn giận này. Tô Thi Thi cô cùng Đoàn gia trong lúc đó là bế tắc, vĩnh viễn cũng không hoá giải được.

Cho nên - -

"Không cần phiền toái như vậy, tôi không muốn gả cho Bùi Dịch." Tô Thi Thi đẩy cửa ra, thẳng tắp tiến vào.

Bùi Dịch không nghĩ tới Tô Thi Thi đột nhiên xông tới, mày thâm sâu nhíu lại, có chút không kiên nhẫn nhìn cô: "Người nào cho em đi lại? Trở về phòng đi."

Tô Thi Thi vốn không thích anh luôn nói chuyện với khí như vậy, giờ phút này trước mặt mẹ anh, đơn giản đem lời muốn nói ra: "Bác gái, thật xin lỗi để cho người hiểu lầm, tôi không hề muốn gả cho Bùi Dịch. Cho nên các người không cần băn khoăn nhiều như vậy, quan hệ của tôi với Đoàn gia cũng không có khả năng dịu đi."

Cô nói xong, xoay người đối mặt Bùi Dịch, nhàn nhạt nói: "Nếu có thể, xin cho tôi rời khỏi nơi này, như vậy tôi sẽ càng thêm cảm kích anh."

Bùi Dịch xiết chặt quả đấm, giữa trán tất cả đều là tức giận. Anh nhìn chằm chằm Tô Thi Thi, gằn từng chữ hỏi han: "Tô Thi Thi, đây là điều em muốn nói với tôi?"

Được lắm, quả nhiên là cô xem thường anh, anh vì cô nén giận, nhưng lại đổi lấy chỉ là cô một câu "tôi càng thêm cảm kích anh".

Nói anh để cho cô đi, ở cùng với anh khiến cho cô không thể chịu được như vậy sao?

Bùi Dịch tức giận đến nỗi hận không thể bóp chết người phụ nữ này, nếu không phải vì cô, anh vừa rồi đã sớm trực tiếp đem tất cả toàn bộ vệ sĩ đều đã đá văng ra ngoài. Nếu không là vì Tô Thi Thi cô trong người đang chảy dòng máu của Đoàn gia, anh sẽ chịu đựng Đòan Kế Hùng kia đối chính mình khoa tay múa chân sao?

Anh sẽ như vậy ở trước mặt mẹ mình làm bà khó xử sao?

"Tô Thi Thi, tôi muốn bóp chết trước em, lập tức cút cho tôi!" Bùi Dịch gắt gao nắm quả đấm, nghiến răng nghiến lợi nói.

Tô Thi Thi trong lòng đau xót, gắt gao cắn môi, xoay người liền muốn đi tới ngưỡng cửa.



Nhưng là cô còn chưa đi được hai bước, phía sau lại truyền đến âm thanh Bùi Dịch lạnh lùng nói: "Lập tức trở về phòng, dám rời khỏi biệt thự, tôi sẽ làm cho em đời này đều sẽ không có biện pháp bước ra khỏi tòa biệt thự này nửa bước!"

"Anh!" Tô Thi Thi tức giận đến nỗi mạnh xoay người lại, không nghĩ qua là làm động đến miệng vết thươngphía sau lưng, đau đến cô nhe răng trợn mắt, mồ hôi lạnh trên trán ứa ra.

Bùi Dịch vẻ mặt chấn động, nhìn thấy bộ dạng anfy của cô, lại có chút đau lòng, chịu đựng tức giận nói: "Còn không đi?"

Tô Thi Thi hung hăng trợn mắt nhìn anh, kìm nén một bụng khí xoay người rời đi.

Một bên khác, Nhậm Tiếu Vi nhìn đến con trai của mình thiếu chút nữa khống chế không nổi tính tình, kinh ngạc trừng lớn mắt, tâm tình so với vừa rồi càng trầm trọng một chút.

Con của bà từ sau khi Trạm Dẫn Lan kia rời đi, chưa từng có chuyện kích động mà nổi giận quá như thế? Xem ra chuyện này so với bà tưởng tượng còn phức tạp hơn rất nhiều rồi.

"Mẹ, con đưa người trở về." Bùi Dịch hít sâu một hơi, cố gắng áp chế lửa giận trong lòng, xoay người khi đó đã như không có chuyện gì khôi phục lại bình tĩnh.

Khả năng kiềm chế tính khí của anh từ trước đến nay dều rất tối, chẳng qua mỗi lần Tô Thi Thi chống lại anh khi đó, luôn luôn khống chế không nổi tính tình của mình.

Nhậm Tiếu Vi đứng lên, yên lặng gật gật đầu, đến mức này, bà cũng không nói nhiều lời nữa, con trai bà trong lòng tự có chừng mực.

Tô Thi Thi thở phì phì trở về phòng, "ầm" một tiếng đóng cửa vang trời. Chỉ là cô ở trên giường nằm úp sấp không tới một phút đồng hồ, liền nghe đến dưới lầu truyền đến tiếng khởi động ô tô.

Trong lòng cô không hiểu sao có chút hoảng hốt, nhịn đau bò lên, lặng lẽ đi tới cửa sổ bên cạnh, vừa hay nhìn thấy Bùi Dịch ngồi vào trong xe. Lập tức xe hướng cửa biệt thự chạy đi mất.

"Hỗn đản! Không cho phép tôi đi, chính mình lại không ở lại! Chỉ cho phép châu quan đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn, đồ dối trá!" Tô Thi Thi tức giận đánh một quyền đến trên cửa sổ, lập tức "A" một tiếng, khẽ động đến miệng vết thương ởphía sau, lưng đau, tim cũng đau đớm.

"Bại hoại, chỉ biết ức hiếp tôi..." Tô Thi Thi chịu đựng nước mắt, hữu khí vô lực nằm úp sấp đến trên giường.

Có thể là bởi vì quá đau, đem tất cả khí lực của cô đều đã tiêu hao hết. Bất tri bất giác liền ngủ thiếp đi.

Không biết qua bao lâu, cô cảm giác phía sau có chút khác thường, tay theo quán tính đưa ra phía sau vừa sờ, rõ ràng phát hiện quần áo trên người ình không thấy nữa.

Ngay sau đó, cô cảm giác phía sau có chút ngứa, nóng nóng, như là có cái gì đó đang liếm chính mình.

Thân thể cô cứng đờ, triệt để thanh tỉnh lại.

Lúc vừa muốn xoay người, liền phát hiện trên có một cánh tay bò lên trên lưng mình, bị người nào đó ôm cổ rồi. Tô Thi Thi một cái giật mình, không hề nghĩ ngợi, xoay người một cước liền đá qua đi.

Chỉ nghe "Đông" một tiếng, có âm thanh vật gì đó rơi xuống đất, sau đó nghe thấy một tiếng kêu đau đớn.

Tô Thi Thi lúc nghe được âm thanh người nọ phát khi đó, sợ tới mức trực tiếp từ trên giường ngồi bật dậy, đến đau đớn trên lưng đều đã quên rồi.

"Bùi Dịch?!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Chú À Đừng Nên Thế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook