Chương 47: Đá anh trên mặt đất
Trần Mạc Tranh
02/08/2017
Edit: Di Du Du
Beta: Gấu
"Hít - - em chán sống rồi." trên mặt đất truyền đến tiếng gầm nhẹ đầỵ phẫn nộ của Bùi Dịch.
Tô Thi Thi hoảng sợ từ trên giường bật dậy, khẽ động miệng vết thương, vì đau nên cô nhe răng trợn mắt.
Trong phòng kéo màn che, cực kỳ mờ ám, cô trừng mắt nhìn nửa ngày, nhỏ giọng lên tiếng: "Bùi Dịch?"
Không ai nói chuyện.
Tô Thi Thi nuốt nuốt nước miếng. Cô vừa rồi có phải hay không đá trúng chỗ nào của anh rồi? Nghe âm thanh của anh hình như rất thống khổ.
"Anh không sao chứ?" Tô Thi Thi thật cẩn thận hỏi han.
Bùi Dịch vẫn như cũ không có lên tiếng.
Tô Thi Thi nhất thời có chút bối rối, trong phòng bốn phía đều tối đen, cô từ đầu đã không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Cố gắng di chuyển thân thể, muốn mò mẫm tìm đèn trên đầu tủ cạnh giường.
Đúng là vừa rồi gập lại vọt lên, cô không biết chính mình đã đến kế bên cạnh giường, tay không đỡ được, thân thể liền hướng bên cạnh ngã xuống.
"Ưm..."
"Đáng chết!"
Tiếng kêu rên cùng với âm thanh nguyền rủa của anh.
"Thực xin lỗi, thực xin lỗi..." Tô Thi Thi lờ mờ, cô vậy mà bất cẩn bổ nhào trên người Bùi Dịch.
Cô luống cuống tay chân muốn rời khỏi, trong lúc vô tình lại khẽ động miệng vết thương phía sau, thống khổ kêu "A" một tiếng, rịn ra cả mồ hôi lạnh.
Cô vốn muốn đẩy thân thể cứng đờ của Bùi Dịch ra, ở trong một mảnh tối đen anh lạnh giọng nói: "Không được động đậy."
"Anh không sao chứ?" Tô Thi Thi biết mình vừa rồi ngã xuống không nhẹ, cũng không biết đụng vào đâu của anh, hai tay thật cẩn thận bắt đầu sờ trên người anh.
"Chết tiệt, kêu em không nên cử động rồi." Bùi Dịch hiện tại như cố đè nén cái gì, âm thanh nghe có mùi cực kỳ giận dữ.
Tô Thi Thi vừa định hỏi anh có hay không bị thương chỗ nào, trên mu bàn tay bỗng nhiên nóng lên, có cái gì như là chất lỏng nhỏ giọt xuống.
Trong lòng cô nhất thời cả kinh, vội hỏi lại: "Anh xảy ra chuyện gì? Khóc sao?"
Hẳn không phải chỉ là va chạm nên đau thôi?
"Em câm miệng cho tôi!" Bùi Dịch tức giận, cô vậy mà cho rằng anh khóc sao?
Anh từ nhỏ đến lớn, cho đến bây giờ chưa từng rơi quá một giọt nước mắt, trong đầu cô tới cùng suy nghĩ cái gì?
"Đứng dậy nhanh lên!" Bùi Dịch cảm giác thân thể của chính mình đã bắt đầu phát sinh biến hóa. Cô không biết buổi tối không thể tùy tiện sờ soạng thân thể đàn ông sao?
Tô Thi Thi sửng sốt, nhất thời có chút không vi trở lại: "Một lúc thì bảo tôi không nên cử động, một lúc lại kêu tôi khẩn trương đứng dậy, anh tới cùng muốn như thế nào?"
Tầm mắt mờ mịt, cô lại nhìn không rõ bốn phía, hai tay tùy ý chụp lung tung, chỉ nghe bốp một tiếng, tay cô không biết đánh trúng chỗ nào.
Lập tức nghe Bùi Dịch phát ra một tiếng kêu đau đớn, ngay sau đó anh nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ: "Em còn dám lộn xộn thử xem?"
"Anh tới cùng muốn như thế nào a?" Tô Thi Thi nói lời giải thích để ở trong cổ họng, bị tính tình ngang ngược của anh làm cho cơn tức lại trào lên.
"Đi xuống, mở đèn." Trong bóng đêm, Bùi Dịch yên lặng ngửa mặt ngước lên, thanh âm nghe ra có chút buồn bực.
Hẳn là không chỉ bị thương rồi?
Tô Thi Thi trong lòng cả kinh, không dám nói nhiều nữa, chịu đựng đau đớn phía sau. Cắn răng từ từ leo qua một bên, xác định không đụng tới Bùi Dịch mới đứng lên, đỡ eo, từng bước một chậm rãi bắt đầu tìm kiếm.
"Ầm!"
"A!" Tô Thi Thi không cẩn thận đá trúng cái ghế cuối giường, đau đến sắp khóc.
Do không hề phòng bị tình huống đá đến ghế gỗ, thật sự có thể đau chết người.
"Em còn có thể ngốc hơn nữa không?" Bùi Dịch lạnh giọng nói.
"Còn không phải là anh cho đem bức màn đó treo trong đây, tối đến nỗi không thấy được năm ngón tay, tôi từ đầu nhìn không rõ đường..." Tô Thi Thi âm thầm nói nhỏ.
Tuy nói như thế, nhưng vẫn tiếp tục trong phòng tìm kiếm.
"Em ở yên đó, không được cử động." Bùi Dịch nhíu mày nói, chính mình ở trong phòng bắt đầu di chuyển.
Không quá vài giây, chỉ nghe truyền đến "Cạch" một tiếng vang nhỏ, phòng nháy mắt phát sáng lên.
"Anh làm sao có thể tìm được?" Tô Thi Thi chấn động không thôi, thị lực cô xem như vô cùng tốt, đúng là vừa rồi dưới loại tình huống kia cô từ đầu không thể thấy mọi vật. Nhưng Bùi Dịch lại có thể ở trong phòng hành động tự nhiên, đây cũng quá đáng sợ rồi?
Trên người cô không có mặc quần áo, vội vàng chạy đến bên giường khoác áo ngủ lên.
Bùi Dịch mặc kệ cô, nhíu mày đi đến một cái ghế trong phòng ngồi xuống, lạnh giọng nói: "Đi lấy khăn mặt lại đây."
"Khăn mặt?" Tô Thi Thi đỡ eo, thật cẩn thận đi lại vài bước, kỳ quái đánh giá Bùi Dịch.
Ngay sau đó, cô đột nhiên cả kinh, mi mắt giật một hồi liền trừng lớn, chỉ vào cái mũi Bùi Dịch: "Cái mũi anh bị sao vậy?"
Chỉ thấy Bùi Dịch hơi hơi ngẩng đầu, một tay đỡ cái mũi, trên tay tất cả đều là máu đỏ tươi.
"Chảy máu mũi rồi hả?" Tô Thi Thi hoảng sợ đứng yên tại chỗ, thật sự không nghĩ đến Bùi Dịch chảy máu mũi.
"Vẫn còn không đi?" con ngươi Bùi Dịch trừng lớn, hận không thể trên người cô đánh hai cái.
"Không phải là bị tôi đá chứ?" Tô Thi Thi đột nhiên nghĩ đến vừa rồi cô hình như đá vào chỗ nào của Bùi Dịch, không lẽ đá trúng vào mũi anh sao?
Nhìn mũi Bùi Dịch máu không ngừng chảy ra ngoài, cô khẩn trương chạy đến toilet, cầm khăn lông ướt trở lại, thật cẩn thận bước đến bên cạnh anh, dùng giọng điệu nhẹ nhàng dỗ dành anh như dỗ một đứa trẻ nói: "Tôi trước tiên lau sạch cho anh. Sẽ không đau."
Khóe miệng Bùi Dịch không thể nhận ra có chút co rút, nhưng không phản đối.
Tô Thi Thi thấy thế, chạy nhanh qua giúp anh đem máu trên cằm cùng tay lau sạch sẽ, chỉ là mũi anh xuất huyết vẫn cực kỳ nghiêm trọng.
"Muốn hay không gọi bác sĩ đến?" Tô Thi Thi nhỏ giọng hỏi.
Bùi Dịch liếc mắt nhìn cô: "Em dám?"
Tô Thi Thi rụt cổ lại, thật cẩn thận nói: "Để chảy máu như thế này cũng không phải biện pháp tốt, hình như rất nghiêm trọng."
"Đi lấy một ít bông băng tới, không cần kinh động bất luận người nào." Bùi Dịch đầu tựa vào lưng ghế ngồi, ngửa mặt nhìn trần nhà, cảm xúc so với vừa rồi bình tĩnh hơn rất nhiều.
Tô Thi Thi gật đầu, lập tức ra ngoài. Chẳng qua bao lâu, trên tay cầm một hộp bông băng cùng túi chườm nước đá quay lại, thật cẩn thận thay anh đắp lên.
Cô nhìn chiếc mũi đẹp, cao thẳng của anh, muốn đi lại kiểm tra nhưng không dám, trong đầu nhớ tới sáng nay nhìn thấy một tin tức, nói thầm: "Cái mũi của anh hẳn không là giả đi? Tôi hôm nay đọc được một tin tức, một nữ nghệ sĩ khi đang phỏng vấn bởi vì cảm xúc quá kích động khóc đến không kiềm chế được, dẫn đến mũi của cô ta đột nhiên gãy..."
"Tô Thi Thi, em còn dám phát ra âm thanh, tôi liền đem em cỡi hết buộc ở cạnh cửa sổ!"
Bùi Dịch rốt cuộc bạo phát, tức giận trừng mắt nhìn Tô Thi Thi liếc mắt một cái.
Nếu không phải cái này tiểu bạch nhãn lang, anh cũng đâu biến thành bộ dạng này? Vậy mà vẫn hoài nghi anh phẫu thuật thẩm mỹ!
Tô Thi Thi lập tức đứng thẳng người, không dám nói thêm câu nào nữa.
Chẳng qua giờ phút này đứng thẳng, liền cảm thấy được phía sau rất đau, nhưng so với lúc nãy chuyển biến hình như đã tốt hơn rất nhiều.
Cô đột nhiên nhớ tới vừa rồi chính mình là vì cảm giác được có gì liếm đông liếm tây trên lưng nên cô mới tỉnh lại.
"Anh... Anh hẳn không là..." Tô Thi Thi hoảng sợ chỉ vào miệng Bùi Dịch, bộ dạng giống như gặp phải ma.
"Trong đầu em suy nghĩ cái gì?" Bùi Dịch sắc mặt tối sầm, không cần nghĩ cũng biết giờ phút này cô đang nghĩ gì.
"Chẳng lẽ không đúng?" Tô Thi Thi khi nói chuyện vẫn nhìn chằm chằm vào miệng Bùi Dịch, giống như muốn đem đầu lưỡi anh móc ra xem xét một phen. △△
Bùi Dịch mặt tối đen vô cùng, từ trên ghế đứng lên, bước đi đến trước mặt Tô Thi Thi nói: "Trêu đùa tôi lâu như thế, cũng nên nguôi giận rồi? Sao vậy, vẫn còn muốn tiếp tục?"
Tô Thi Thi sắc mặt bị kiềm hãm, biểu tình lúc nãy thu lại, ngược lại thay dáng vẻ lạnh như băng.
Ánh mắt anh không khỏi quá sắc bén rồi hả? Không sai, cô ngay từ đầu đá ra một cước kia, quả thật là vì kinh hoảng. Đúng là cô lập tức liền bình tĩnh suy nghĩ lại.
Đã trễ như thế này, có thể vào trong phòng cô trừ Bùi Dịch thì còn ai vào đây? Một mặt cô chẳng qua là muốn trêu đùa anh, cố ý diễn xuất tới cùng, đúng là không nghĩ đến nhanh như vậy đã bị anh vạch trần rồi.
Tô Thi Thi đỡ eo, chậm rãi đi đến bên giường ngồi xuống, nghiêng người ngẩn đầu lên nhìn anh: "Không phải lái xe đi rồi sao? Trở lại để làm gì?"
Bùi Dịch khóe miệng cong lên, tay vịn túi chườm nước đá, chậm rãi hướng đến Tô Thi Thi đi tới, trong mắt quang mang lúc sáng lúc tối.
"Sao vậy? Tôi không trở lại, em ghen tị?"
Beta: Gấu
"Hít - - em chán sống rồi." trên mặt đất truyền đến tiếng gầm nhẹ đầỵ phẫn nộ của Bùi Dịch.
Tô Thi Thi hoảng sợ từ trên giường bật dậy, khẽ động miệng vết thương, vì đau nên cô nhe răng trợn mắt.
Trong phòng kéo màn che, cực kỳ mờ ám, cô trừng mắt nhìn nửa ngày, nhỏ giọng lên tiếng: "Bùi Dịch?"
Không ai nói chuyện.
Tô Thi Thi nuốt nuốt nước miếng. Cô vừa rồi có phải hay không đá trúng chỗ nào của anh rồi? Nghe âm thanh của anh hình như rất thống khổ.
"Anh không sao chứ?" Tô Thi Thi thật cẩn thận hỏi han.
Bùi Dịch vẫn như cũ không có lên tiếng.
Tô Thi Thi nhất thời có chút bối rối, trong phòng bốn phía đều tối đen, cô từ đầu đã không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Cố gắng di chuyển thân thể, muốn mò mẫm tìm đèn trên đầu tủ cạnh giường.
Đúng là vừa rồi gập lại vọt lên, cô không biết chính mình đã đến kế bên cạnh giường, tay không đỡ được, thân thể liền hướng bên cạnh ngã xuống.
"Ưm..."
"Đáng chết!"
Tiếng kêu rên cùng với âm thanh nguyền rủa của anh.
"Thực xin lỗi, thực xin lỗi..." Tô Thi Thi lờ mờ, cô vậy mà bất cẩn bổ nhào trên người Bùi Dịch.
Cô luống cuống tay chân muốn rời khỏi, trong lúc vô tình lại khẽ động miệng vết thương phía sau, thống khổ kêu "A" một tiếng, rịn ra cả mồ hôi lạnh.
Cô vốn muốn đẩy thân thể cứng đờ của Bùi Dịch ra, ở trong một mảnh tối đen anh lạnh giọng nói: "Không được động đậy."
"Anh không sao chứ?" Tô Thi Thi biết mình vừa rồi ngã xuống không nhẹ, cũng không biết đụng vào đâu của anh, hai tay thật cẩn thận bắt đầu sờ trên người anh.
"Chết tiệt, kêu em không nên cử động rồi." Bùi Dịch hiện tại như cố đè nén cái gì, âm thanh nghe có mùi cực kỳ giận dữ.
Tô Thi Thi vừa định hỏi anh có hay không bị thương chỗ nào, trên mu bàn tay bỗng nhiên nóng lên, có cái gì như là chất lỏng nhỏ giọt xuống.
Trong lòng cô nhất thời cả kinh, vội hỏi lại: "Anh xảy ra chuyện gì? Khóc sao?"
Hẳn không phải chỉ là va chạm nên đau thôi?
"Em câm miệng cho tôi!" Bùi Dịch tức giận, cô vậy mà cho rằng anh khóc sao?
Anh từ nhỏ đến lớn, cho đến bây giờ chưa từng rơi quá một giọt nước mắt, trong đầu cô tới cùng suy nghĩ cái gì?
"Đứng dậy nhanh lên!" Bùi Dịch cảm giác thân thể của chính mình đã bắt đầu phát sinh biến hóa. Cô không biết buổi tối không thể tùy tiện sờ soạng thân thể đàn ông sao?
Tô Thi Thi sửng sốt, nhất thời có chút không vi trở lại: "Một lúc thì bảo tôi không nên cử động, một lúc lại kêu tôi khẩn trương đứng dậy, anh tới cùng muốn như thế nào?"
Tầm mắt mờ mịt, cô lại nhìn không rõ bốn phía, hai tay tùy ý chụp lung tung, chỉ nghe bốp một tiếng, tay cô không biết đánh trúng chỗ nào.
Lập tức nghe Bùi Dịch phát ra một tiếng kêu đau đớn, ngay sau đó anh nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ: "Em còn dám lộn xộn thử xem?"
"Anh tới cùng muốn như thế nào a?" Tô Thi Thi nói lời giải thích để ở trong cổ họng, bị tính tình ngang ngược của anh làm cho cơn tức lại trào lên.
"Đi xuống, mở đèn." Trong bóng đêm, Bùi Dịch yên lặng ngửa mặt ngước lên, thanh âm nghe ra có chút buồn bực.
Hẳn là không chỉ bị thương rồi?
Tô Thi Thi trong lòng cả kinh, không dám nói nhiều nữa, chịu đựng đau đớn phía sau. Cắn răng từ từ leo qua một bên, xác định không đụng tới Bùi Dịch mới đứng lên, đỡ eo, từng bước một chậm rãi bắt đầu tìm kiếm.
"Ầm!"
"A!" Tô Thi Thi không cẩn thận đá trúng cái ghế cuối giường, đau đến sắp khóc.
Do không hề phòng bị tình huống đá đến ghế gỗ, thật sự có thể đau chết người.
"Em còn có thể ngốc hơn nữa không?" Bùi Dịch lạnh giọng nói.
"Còn không phải là anh cho đem bức màn đó treo trong đây, tối đến nỗi không thấy được năm ngón tay, tôi từ đầu nhìn không rõ đường..." Tô Thi Thi âm thầm nói nhỏ.
Tuy nói như thế, nhưng vẫn tiếp tục trong phòng tìm kiếm.
"Em ở yên đó, không được cử động." Bùi Dịch nhíu mày nói, chính mình ở trong phòng bắt đầu di chuyển.
Không quá vài giây, chỉ nghe truyền đến "Cạch" một tiếng vang nhỏ, phòng nháy mắt phát sáng lên.
"Anh làm sao có thể tìm được?" Tô Thi Thi chấn động không thôi, thị lực cô xem như vô cùng tốt, đúng là vừa rồi dưới loại tình huống kia cô từ đầu không thể thấy mọi vật. Nhưng Bùi Dịch lại có thể ở trong phòng hành động tự nhiên, đây cũng quá đáng sợ rồi?
Trên người cô không có mặc quần áo, vội vàng chạy đến bên giường khoác áo ngủ lên.
Bùi Dịch mặc kệ cô, nhíu mày đi đến một cái ghế trong phòng ngồi xuống, lạnh giọng nói: "Đi lấy khăn mặt lại đây."
"Khăn mặt?" Tô Thi Thi đỡ eo, thật cẩn thận đi lại vài bước, kỳ quái đánh giá Bùi Dịch.
Ngay sau đó, cô đột nhiên cả kinh, mi mắt giật một hồi liền trừng lớn, chỉ vào cái mũi Bùi Dịch: "Cái mũi anh bị sao vậy?"
Chỉ thấy Bùi Dịch hơi hơi ngẩng đầu, một tay đỡ cái mũi, trên tay tất cả đều là máu đỏ tươi.
"Chảy máu mũi rồi hả?" Tô Thi Thi hoảng sợ đứng yên tại chỗ, thật sự không nghĩ đến Bùi Dịch chảy máu mũi.
"Vẫn còn không đi?" con ngươi Bùi Dịch trừng lớn, hận không thể trên người cô đánh hai cái.
"Không phải là bị tôi đá chứ?" Tô Thi Thi đột nhiên nghĩ đến vừa rồi cô hình như đá vào chỗ nào của Bùi Dịch, không lẽ đá trúng vào mũi anh sao?
Nhìn mũi Bùi Dịch máu không ngừng chảy ra ngoài, cô khẩn trương chạy đến toilet, cầm khăn lông ướt trở lại, thật cẩn thận bước đến bên cạnh anh, dùng giọng điệu nhẹ nhàng dỗ dành anh như dỗ một đứa trẻ nói: "Tôi trước tiên lau sạch cho anh. Sẽ không đau."
Khóe miệng Bùi Dịch không thể nhận ra có chút co rút, nhưng không phản đối.
Tô Thi Thi thấy thế, chạy nhanh qua giúp anh đem máu trên cằm cùng tay lau sạch sẽ, chỉ là mũi anh xuất huyết vẫn cực kỳ nghiêm trọng.
"Muốn hay không gọi bác sĩ đến?" Tô Thi Thi nhỏ giọng hỏi.
Bùi Dịch liếc mắt nhìn cô: "Em dám?"
Tô Thi Thi rụt cổ lại, thật cẩn thận nói: "Để chảy máu như thế này cũng không phải biện pháp tốt, hình như rất nghiêm trọng."
"Đi lấy một ít bông băng tới, không cần kinh động bất luận người nào." Bùi Dịch đầu tựa vào lưng ghế ngồi, ngửa mặt nhìn trần nhà, cảm xúc so với vừa rồi bình tĩnh hơn rất nhiều.
Tô Thi Thi gật đầu, lập tức ra ngoài. Chẳng qua bao lâu, trên tay cầm một hộp bông băng cùng túi chườm nước đá quay lại, thật cẩn thận thay anh đắp lên.
Cô nhìn chiếc mũi đẹp, cao thẳng của anh, muốn đi lại kiểm tra nhưng không dám, trong đầu nhớ tới sáng nay nhìn thấy một tin tức, nói thầm: "Cái mũi của anh hẳn không là giả đi? Tôi hôm nay đọc được một tin tức, một nữ nghệ sĩ khi đang phỏng vấn bởi vì cảm xúc quá kích động khóc đến không kiềm chế được, dẫn đến mũi của cô ta đột nhiên gãy..."
"Tô Thi Thi, em còn dám phát ra âm thanh, tôi liền đem em cỡi hết buộc ở cạnh cửa sổ!"
Bùi Dịch rốt cuộc bạo phát, tức giận trừng mắt nhìn Tô Thi Thi liếc mắt một cái.
Nếu không phải cái này tiểu bạch nhãn lang, anh cũng đâu biến thành bộ dạng này? Vậy mà vẫn hoài nghi anh phẫu thuật thẩm mỹ!
Tô Thi Thi lập tức đứng thẳng người, không dám nói thêm câu nào nữa.
Chẳng qua giờ phút này đứng thẳng, liền cảm thấy được phía sau rất đau, nhưng so với lúc nãy chuyển biến hình như đã tốt hơn rất nhiều.
Cô đột nhiên nhớ tới vừa rồi chính mình là vì cảm giác được có gì liếm đông liếm tây trên lưng nên cô mới tỉnh lại.
"Anh... Anh hẳn không là..." Tô Thi Thi hoảng sợ chỉ vào miệng Bùi Dịch, bộ dạng giống như gặp phải ma.
"Trong đầu em suy nghĩ cái gì?" Bùi Dịch sắc mặt tối sầm, không cần nghĩ cũng biết giờ phút này cô đang nghĩ gì.
"Chẳng lẽ không đúng?" Tô Thi Thi khi nói chuyện vẫn nhìn chằm chằm vào miệng Bùi Dịch, giống như muốn đem đầu lưỡi anh móc ra xem xét một phen. △△
Bùi Dịch mặt tối đen vô cùng, từ trên ghế đứng lên, bước đi đến trước mặt Tô Thi Thi nói: "Trêu đùa tôi lâu như thế, cũng nên nguôi giận rồi? Sao vậy, vẫn còn muốn tiếp tục?"
Tô Thi Thi sắc mặt bị kiềm hãm, biểu tình lúc nãy thu lại, ngược lại thay dáng vẻ lạnh như băng.
Ánh mắt anh không khỏi quá sắc bén rồi hả? Không sai, cô ngay từ đầu đá ra một cước kia, quả thật là vì kinh hoảng. Đúng là cô lập tức liền bình tĩnh suy nghĩ lại.
Đã trễ như thế này, có thể vào trong phòng cô trừ Bùi Dịch thì còn ai vào đây? Một mặt cô chẳng qua là muốn trêu đùa anh, cố ý diễn xuất tới cùng, đúng là không nghĩ đến nhanh như vậy đã bị anh vạch trần rồi.
Tô Thi Thi đỡ eo, chậm rãi đi đến bên giường ngồi xuống, nghiêng người ngẩn đầu lên nhìn anh: "Không phải lái xe đi rồi sao? Trở lại để làm gì?"
Bùi Dịch khóe miệng cong lên, tay vịn túi chườm nước đá, chậm rãi hướng đến Tô Thi Thi đi tới, trong mắt quang mang lúc sáng lúc tối.
"Sao vậy? Tôi không trở lại, em ghen tị?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.