Chú À Đừng Nên Thế

Chương 487: Đau nhất bất quá là như vậy thôi

Trần Mạc Tranh

03/11/2017

Vị cảnh sát dẫn đầu đã lên sân khấu đến đòi mang đi Tô Thi Thi, Bùi Dịch bỗng nhiên tiến lên, nhấc chân liền hướng tới hắn đá qua đi.

"Ầm!" Cảnh sát kia liên kêu rên cũng không kịp, đã nặng nề mà giẫm đến trên mặt đất.

"Ô mai chuối!" Tô Thi Thi che miệng, không hiểu sao đã nghĩ cười.

Bùi tiên sinh, người vừa rồi một cước kia thiệt tình - - đẹp trai!

Tất cả mọi người sợ ngây người, trong mắt đều là không thể tin.

Bùi Dịch đứng ở trên sân khấu, giống người không việc gì một dạng, lạnh lùng nhìn chằm chằm kẻ bị anh đá trên mặt đất dậy không nổi vị cảnh sát kia: "Chuyện cũng chưa điều tra rõ ràng liền đến bắt người, người nào cho các người lá gan lớn như vậy!"

"Bùi tiên sinh, chúng ta..."

"Vợ của tôi đã đồng ý với các người đi hỗ trợ điều tra, các người lại vẫn có ý kiến?" Bùi Dịch cắt ngang lời một vị khác cảnh sát nói, không chút nào cho bọn họ cơ hội đưa ra "Chứng cớ".

Bọn cảnh sát xoa mồ hôi lạnh, yên lặng ngậm miệng lại.

Bọn họ hôm nay đến chỗ này bắt người, vào lúc này, vốn là không thích hợp. Tất cả mọi người biết Bùi Dịch là người yêu chiều vợ là người điên chiều đến vô pháp vô thiên, thực trêu chọc nóng nảy, trời biết kẻ điên này sẽ làm ra chuyện gì đây.

Nơi xa, Hỗ Sĩ Minh thấy như vậy một màn, cũng là trừng lớn mắt.

"Bệnh thần kinh!" Hỗ Sĩ Minh yên lặng phun ra ba chữ, nhìn thoáng qua hướng Tô Thi Thi.

Thấy cô gái kia giờ phút này còn có thể trấn định đứng ở trên sân khấu, trong lòng có chút phức tạp.

Không khí trên sân khấu nhất thời có chút giằng co.

Nhậm Tiếu Vi tiến lên, không vui nhìn Bùi Dịch: "Tiểu Dịch, con..."

"Mẹ, người không cần lo lắng, Thi Thi không có làm, con tin tưởng cô ấy." Bùi Dịch bỗng nhiên nói.

Nhậm Tiếu Vi một hơi nghẹn ở trong cổ họng, không thể đi lên để mất mặt, bị nói làm cho nghẹn họng mặt đều phải đỏ.

Bà là có ý tứ này sao?

Bà vốn là muốn cảnh cáo Bùi Dịch thấy rõ tình thế, không cần vì một Tô Thi Thi mà hủy đi chính mình, không nghĩ tới ngược lại thành cái cớ để Bùi Dịch biểu thị quyết tâm.

Bùi Dịch nói xong, liền nhìn Tô Thi Thi, ôn nhu nói: "Anh đưa em cùng đi."

Anh nói xong nhìn về phía cái kia rất không dễ dàng đứng lên cảnh sát, nhàn nhạt nói: " Công trình thôn Thành trung tôi là người phụ trách, Tô Thi Thi là vợ tôi, xảy ra chuyện theo lý tôi nên cùng đi. Tôi cùng đi, không quá đáng chứ?"

Vị cảnh sát kia khóe miệng giật giật, bị anh nhìn một cái, chỉ cảm thấy mới vừa rồi bị đá đến ngực lại vẫn càng đau, gian nan nói: "Không quá đáng, Bùi tiên sinh muốn cùng đi cũng là chuyện bình thường thôi. Nhưng mà hi vọng người phối hợp chúng tôi làm việc."

"Đó là đương nhiên." Bùi Dịch gật đầu.

Tô Thi Thi sững sờ nhìn Bùi Dịch, khẽ nhếch miệng, bị giật mình đến chỗ.

Cái này cũng được?

Tô Thi Thi yên lặng thở dài, không nghĩ muốn anh liên lụy vào đây, xem ra không cách nào tránh khỏi rồi.



Cô lặng lẽ nhìn về phía phương hướng Hỗ Sĩ Minh, sau khi thấy được kẻ kia sắc mặt xanh mét, tâm tình không biết như thế nào, bỗng nhiên tốt lên rất nhiều.

Người nào đều đã không nghĩ tới, mọi chuyện sẽ phát triển thành như vậy. Bùi Dịch lấy tư thái cuồng bạo, bảo hộ Tô Thi Thi.

Nơi này lại có nhiều nhân vật lớn như vậy ở đây, ai cũng không dám xằng bậy. Bùi Dịch hướng vài vị lãnh đạo từng người xin lỗi, sau đó liền dẫn Tô Thi Thi hướng tới cửa đi đến.

Thư ký Vương mang theo vệ sĩ đưa hai người bọn họ hộ tống bên trong, bên cạnh, là một đôi cảnh sát.

Tô Thi Thi lúc xoay người, ánh mắt bỗng nhiên lướt qua Đổng Tiêu Tiêu, thân thể mạnh ngẩn ra.

Đổng Tiêu Tiêu chính đang vẻ mặt lo lắng nhìn Tô Thi Thi, nhưng trong ánh mắt cô có rất nhiều cảm xúc nói không rõ. Như là - - áy náy.

Áy náy...

Tô Thi Thi nhất thời như bị đẩy xuống vực sâu, có rất nhiều chuyện vừa rồi nghĩ không rõ giống như lập tức đều đã thông thấu rồi.

"Tham ô, tiền boa, đồ dỏm..."

"Đồ dỏm..." Tô Thi Thi dừng ngay tại chỗ, ngơ ngẩn nhìn Đổng Tiêu Tiêu, tâm hung hăng xiết chặt lại, đau đến không thể hô hấp.

"Vì cái gì..." Cô rất muốn hỏi cô ta, làm như vậy tới cùng là vì cái gì!

Công trình thôn Thành Trung cô nơi chốn cẩn thận, thời thời khắc khắc đều đã giám sát chặt chẽ. Nếu thật sự có ai có thể gian lận mà nói, trừ bỏ sư huynh Tống Trọng Hạo của cô cũng chỉ có Đổng Tiêu Tiêu rồi.

Tô Thi Thi tin tưởng sư huynh cô, mà hiện tại, Đổng Tiêu Tiêu biểu tình đã bán đứng chính cô ta.

"Thi Thi..." Đổng Tiêu Tiêu trong mắt đều là bối rối.

Cô ta biết lúc này không thể loạn, nhưng mà cô ta thật sự không chịu nổi rồi. Cái kẻ điên kia để cho cô âm thầm động tay chân, làm sao có thể hại Tô Thi Thi như vậy!

Môi của cô ta mấp máy, nhưng mà một câu đều đã nói không nên lời.

Cô ta thật sự không biết cảnh sát sẽ vào loại thời điểm này xông tới. Như vậy rõ ràng là muốn đem Tô Thi Thi hủy hoại!

"Thi Thi?" Bùi Dịch chú ý tới Tô Thi Thi không thích hợp, theo ánh mắt của cô trông đi qua, vừa lúc chú ý tới ánh mắt của Đổng Tiêu Tiêu.

Bùi Dịch mặt bá liền trầm tiếp xuống, như một con thú dữ để mắt con mồi một dạng, trong mắt đều là tàn nhẫn.

Đổng Tiêu Tiêu sợ tới mức run run một phen, kìm lòng không đậu lui về phía sau một bước, sợ hãi không dám tiếp tục nhìn bọn họ.

"Không được, phải chịu đựng. Chẳng thế thì mình cũng sẽ hủy đi." Đổng Tiêu Tiêu ở trong lòng không ngừng mà nói cho chính mình.

Lúc này, cô ta không thể loạn!

Tô Thi Thi nhìn đến động tác của Đổng Tiêu Tiêu, thất vọng cúi đầu, đối với Bùi Dịch nhẹ nhàng nói: "Đi thôi."

Sau đó, cô xoay người, rốt cuộc không nhìn Đổng Tiêu Tiêu liếc mắt một cái.

"Tiêu Tiêu, tôi thủy chung nhớ rõ ân tình cô tại xây dựng tiệp Khắc đứng ra giúp tôi nói chuyện. Tôi vẫn nhớ lòng tốt của cô, nhưng vì cái gì..." Tô Thi Thi chớp chớp đôi mắt, ngăn không cho nước mắt chảy ra ngoài.

Cô tự giễu cười cười, tự trách mình quá khờ dại.

Cô nơi chốn cẩn thận, chính là sợ gây thêm phiền toái cho bùi Dịch. Sau cùng, vẫn lại là thua cho mình khờ dại.



"Vợ yêu à..." Bùi Dịch nhìn đến bộ dáng Tô Thi Thi cúi đầu, đau lòng không thôi.

Người phụ nữ của anh, anh nâng trên tay sợ rớt, giữ ở trong miệng sợ hỏng, một chút ủy khuất cũng đều không nỡ để cô chịu. Lại bị một cô gái lừa gạt như vậy!

"Bùi Dịch, em không sao." Tô Thi Thi hít hít cái mũi, ngẩng đầu hướng về phía anh cười cười.

Hiện tại không phải lúc thích hợp để truy cứu. Hiện tại, cô có một trận đánh lớn chính mình phải đối mặt!

Bọn họ, người nào cũng không thể yếu đuối.

"Đi." Bùi Dịch cầm tay cô, che chở cô hướng tới cửa đi đến.

Cửa vừa mới đẩy mở, các phóng viên liền xông tới, đùng đùng hỏi tới.

"Bùi phu nhân, xin hỏi chuyện người tham ô là thật sao? Người có phải thông qua Bùi tiên sinh giành ích lợi hay không? Xin hỏi ngài ấy biết chuyện này sao?"

"Bùi tiên sinh, xin hỏi người đối với chuyện này có ý kiến gì không? Người biết rõ sao?"

Một đám vấn đề, không ngừng mà ném qua đây, muốn đem Tô Thi Thi cùng Bùi Dịch chìm ngập.

"Thì ra, những phóng viên này là có tác dụng như vậy." Tô Thi Thi trong lòng cười lạnh.

Hỗ Sĩ Minh, lần này đấu, là anh thắng.

Tô Thi Thi kéo tay Bùi Dịch, ngẩng đầu ưỡn ngực.

Cô chưa làm qua, sợ cái gì! Cô chính là muốn để cho toàn bộ thế giới đều biết, cô không thẹn với lương tâm!

Một hồi Lễ Chúc Mừng giải tán trong không vui. Rất nhiều người đều đã lục tục đi về, người của Đoàn gia cũng đi về.

Nhậm Tiếu Vi tuy rất không hài lòng hành động của con trai mình, nhưng mà lo lắng con trai bởi vì chuyện này chịu liên lụy, lập tức để cho Đoàn Kế Hùng khởi động mạng lưới quan hệ của chính mình.

Chỉ là toàn bộ cái quá trình, Trạm Dẫn Lan vẫn đều đã vẫn duy trì trầm mặc, chỉ là sắc mặt rất khó xem.

Cô ngăn cản Hỗ Sĩ Minh, sắc mặt không vui hỏi han: "Chuyện này là anh làm?"

Hỗ Sĩ Minh nhíu mày, nhàn nhạt nói: "Chuyện này, với cô có quan hệ?"

Nhìn như cùng là một cái ý tứ nói ra, nhưng hàm ý lại hoàn toàn bất đồng. Hỗ Sĩ Minh nói thẳng Trạm Dẫn Lan không cần tham dự vào.

Trạm Dẫn Lan cắn môi, không đồng ý nói: "Anh nên là dùng chính thủ đoạn của mình, mà không phải dùng loại âm mưu này..."

"Trạm tiểu thư..." Hỗ Sĩ Minh nở nụ cười, giống như nhìn người bệnh thần kinh một dạng nhìn cô ta, "Cô đầu óc không có bệnh chứ?"

Bùi Dịch là ai? Thủ đoạn bình thường dùng được sao?

Hỗ Sĩ Minh nhìn đến đứng ở phía xa thất hồn lạc phách Đổng Tiêu Tiêu, bỏ qua Trạm Dẫn Lan vẫn còn nói lải nhãi không thôi, hướng tới Đổng Tiêu Tiêu đi tới.

Thiệt là cũng muốn đăng nhiều nhưng mà muốn đăng 1c thì trước đó mình phải làm đc 1c đã. Để có cái mà đăng chương kế nữa. Có 1 mình thôi. Được nhiêu hay nhiêu vậy.

Lâu lắm rồi truyện mới về lại top 5. Nên làm gì đây ta

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Chú À Đừng Nên Thế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook