Chương 488: Không có đường lui
Trần Mạc Tranh
03/11/2017
Trong sảnh yến hội dần dần an tĩnh lại, lúc trước phồn hoa thịnh thế bởi vì xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mọi người đều lục tục ra về cản giác như nhà trống tiêu điều.
Đổng Tiêu Tiêu thân thể còn đang run nhè nhẹ, khẩn trương, sợ hãi, áy náy, loại cảm xúc hỗn tạp này, để cho cô ta không biết làm như thế nào cho phải.
"Hối hận rồi sao?" Một tiếng nói bắt tai vang lên, ngay bên tai Đổng Tiêu Tiêu.
"Phản bội người ta cảm giác như thế nào?"
"Hỗ... Hỗ tổng?" Đổng Tiêu Tiêu cả kinh mồ hôi lạnh đều phải xuống đến nơi, sợ hãi nhìn Hỗ Sĩ Minh.
Cô ta lập tức nghĩ đến chuyện kia cũng chỉ có người ra lệnh cho cô ta mới biết, Hỗ Sĩ Minh làm sao có thể biết đến?
"Là anh..." Đổng Tiêu Tiêu sắc mặt tái mét, lúc này cái gì cũng đều đã suy nghĩ cẩn thận rồi.
Hỗ Sĩ Minh cùng Tô Thi Thi và Bùi Dịch vẫn có mâu thuẫn, nếu là hắn âm thầm gian lận, không hề kỳ quái.
Đổng Tiêu Tiêu sắp khóc luôn rồi, sợ hãi lại bất lực nhìn hắn: "Anh không phải thích Thi Thi sao? Vì cái gì muốn hại cô ấy như vậy?"
"Tôi hại cô ấy?" Hỗ Sĩ Minh giống nghe được chuyện cười vậy, "Đổng tiểu thư, nói không thể nói lung tung. Tôi không đoán sai mà nói, kia toàn bộ đều là cô làm đi?"
"Tôi..." Đổng Tiêu Tiêu tim điên cuồng đập loạn, so với vừa rồi càng sợ hãi hơn rồi.
Chẳng lẽ cô ta nghĩ sai rồi? Người sau lưng chỉ đạo cô làm việc xấu người kia không phải Hỗ Sĩ Minh? Lúc trước người kia chỉ là nói điện thoại cùng cô ta liên hệ, cô ta cũng không xác định đến cùng phải Hỗ Sĩ Minh hay không.
Nhưng câu tiếp theo của Hỗ Sĩ Minh nói ra, trực tiếp đẩy cô ta vào vực sâu.
"Đổng tiểu thư, nhớ kỹ cái gì nên nói cái gì không nên nói. Chuyện cho tới bây giờ, cô đã không có đường lui." Hỗ Sĩ Minh có điều ngụ ý, thâm sâu nhìn Đổng Tiêu Tiêu liếc mắt một cái, lập tức hướng tới chỗ cửa lớn đi đến.
"Thật là anh..." Đổng Tiêu Tiêu toàn thân thấu lạnh.
Nếu người kia là người khác, Đổng Tiêu Tiêu cảm thấy được vẫn có một chút cơ hội thay đổi cục diện này, nhưng mà đối phương là Hỗ Sĩ Minh - - cái người kia so với Bùi Dịch vẫn còn điên cuồng, Hỗ Sĩ Minh!
Đổng Tiêu Tiêu nghĩ đến chuyện của anh trai mình, nghĩ đến vừa rồi Hỗ Sĩ Minh uy hiếp, thật sự sợ.
Nơi xa, Trạm Dẫn Lan đem một màn này xem ở trong mắt, mày nhíu chặt hơn một chút.
Vừa định qua đi hỏi rõ sự tình, di động trong túi xách liền vang lên.
"Mẹ?" Trạm Dẫn Lan nhận điện thoại, nghe xong hai câu, sắc mặt liền thay đổi.
"Con biết rõ." Thật lâu sau, Trạm Dẫn Lan mới gian nan lên tiếng, cúp điện thoại.
Cô ta nhìn hướng cửa, nhớ tới vừa rồi dáng vẻ Bùi Dịch bảo hộ Tô Thi Thi rời đi, tâm tư phức tạp tới cực điểm.
"Bùi Dịch, anh thật sự phải giúp cô ấy sao? Anh có biết hay không, anh sẽ gặp phải nhiều phiền toái?" Trạm Dẫn Lan ở trong lòng thì thào hỏi.
Cô ta quả thật không nghĩ tới, chuyện này, mẹ nuôi của cô ta vậy mà cũng tham dự rồi. Vừa rồi, vị quả phụ quý tộc kia chính là chuyên môn gọi điện thoại đến không cho cô ta nhúng tay.
"Tô Thi Thi, tôi vốn đang nghĩ muốn cạnh tranh công bằng. Xem ra, chỉ có thể trách chính cô số mệnh không tốt." Trạm Dẫn Lan trong lòng có chút vùng vẫy.
Cô ta từ trước đến nay cao ngạo, ở trước mặt tình yêu không thích giở thủ đoạn. Nhưng mà bây giờ, hiển nhiên rất nhiều người đều đang giúp cô ta.
Tô Thi Thi cũng không biết bọn họ những người này nghĩ thế nào, cô cùng Bùi Dịch trực tiếp đi đén cục cảnh sát.
Vệ sĩ cùng cảnh sát một đường hộ tống, cục diện thực cường đại.
Tô Thi Thi ngồi ở trong xe, muốn nói không khẩn trương là không có khả năng, nhưng cũng không có như lúc trước sợ hãi như vậy.
"Bọn họ rốt cục ra tay rồi." Tô Thi Thi nhìn phía xa các phóng viên đang đuổi theo, nhẹ giọng nói.
Đối phương thật sự ra tay, lòng của cô ngược lại yên ổn rất nhiều. Cái loại này đối với việc không biết khiến bản thân sợ hãi mới là khó chịu đựng nhất.
"Yên tâm, không có việc gì." Bùi Dịch kéo qua vai cô, hôn một chút cái trán của cô, ôn nhu nói.
"Anh có phải hay không đã sớm đoán được sẽ xảy ra chuyện?" Tô Thi Thi hỏi.
Cô sớm nên nghĩ đến, trước khi tới Bùi Dịch so với cô lại vẫn khẩn trương hơn vốn là cực kỳ khác thường. Về sau, Bùi Dịch lại một cái vẻ giới thiệu cho cô những đại nhân vật đó để cho cô quen biết, giống như đang có chút chuẩn bị.
Bùi Dịch không có phủ nhận: "Có chuẩn bị tâm lý, nhưng mà không nghĩ đến, hắn sẽ coi em là làm mục tiêu."
Bùi Dịch là không thích nhất chuyện lấy phụ nữ để ra tay, nhưng Hỗ Sĩ Minh hiển nhiên không quân tử như thế.
"Vợ yêu à, thực xin lỗi. Là anh lơ là..."
"Anh nếu còn nói ra mấy lời này, em có thể sẽ thực tức giận." Không biết vì cái gì, Tô Thi Thi lúc này nghe câu "Thực xin lỗi" đặc biệt nóng giận.
Cô không thích anh lộ ra loại vẻ mặt này.
Bùi Dịch sờ sờ cái mũi, nhỏ giọng nói: "Anh chỉ là khách khí một phen."
Tô Thi Thi:...
Được rồi, cô tự mình đa tình rồi.
Cục cảnh sát cách khách sạn Quân Duyệt không xa, bảy tám phút lộ trình liền đến rồi.
Đám phóng viên điên cuồng kia đều đã theo đến đây, hoàn toàn không sợ cảnh sát cùng vệ sĩ.
Tô Thi Thi nhìn đến, cục cảnh sát đến cảnh sát võ trang đều đã xuất động, tràng diện oanh động cực kỳ.
Nhưng cô một chút đều không muốn loại oanh động này.
"Không cần ngẩng đầu, lập tức liền đi qua." Bùi Dịch đem Tô Thi Thi ôm ở trong ngực, lấy tay chặn mặt cô, đi nhanh hướng tới bên trong cục cảnh sát đi đến.
"Bùi tiên sinh, Tô tiểu thư, phiền toái các vị nói một câu."
"Tô tiểu thư, công trình ngoại hành lang thôn Thành Trung, cô thật sự sử dụng loại nước sơn kém chất lượng sao?"
"Bùi tiên sinh, xin hỏi người đối với chuyện này có biết hay không? Tô tiểu thư là phu nhân của người, người cùng chuyện này có quan hệ sao?"
Một đám liên tục đưa ra những vấn đề sắc bén trực chỉ Bùi Dịch cùng chuyện này có quan hệ.
Tô Thi Thi cơ hồ là bị Bùi Dịch bao quấn vào trong ngực đi vào trong, bị anh bảo hộ đến không thông gió. Cô khi nghe một đám vấn đề bén nhọn, trong lòng khó chịu vô cùng..
Nơi chốn cẩn thận, tự cho là làm được cực hạn sợ gây cho anh phiền toái, nhưng lại vẫn là bị người tìm được sơ hở.
Tô Thi Thi gắt gao nắm chặt quả đấm, móng tay kết vào trong thịt, lại không để ý đến đau đớn.
Rất khó chịu, cực kỳ đau lòng.
Anh vốn là đã rất khó khăn mới được như hôm nay, mà cô, chung quy trở thành uy hiếp của anh.
"Bùi Dịch, thực xin lỗi." Tô Thi Thi cắn môi, khổ sở đến hốc mắt lên men, ở trong lòng thì thào nói.
Chỉ một lần này. Cô nói cho chính mình, chỉ có bây giờ. Cô hẳn không tái phạm sai lầm như vậy!
Một đoạn đường này, nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm. Các phóng viên liều chết đuổi theo, cả đám đều cùng điên rồi một dạng.
Ở một khắc này, Tô Thi Thi bỗng nhiên có cảm giác bi thương. Bọn họ lúc nâng bạn lên, bạn chính là thượng đế. Bọn họ giẫm lên bạn thời điểm, bạn chính là chuột chạy qua đường.
Tô Thi Thi khẽ ngẩng đầu, tầm mắt bị che chắn lại, là bàn tay dày rộng của Bùi Dịch.
Tay anh, chặt chẽ che ở trên đầu cô, không cho cô chịu chút đỉnh quấy rầy.
Anh tựa như một cây đại thụ tán lá xum xuê, thay cô che chắn những mưa gió.
Giờ khắc này, Tô Thi Thi cảm động không hiểu sao liền muốn khóc. Đời này, có thể có một người không rời không bỏ mình như vậy, thật quá đủ rồi.
"Vợ yêu à." Không biết quá vài phút, Bùi Dịch bước chân chậm lại, lấy tay ra, xoa xoa kêu cô một tiếng.
Tô Thi Thi gấp vội cúi đầu, lau nước mắt, ngẩng đầu hướng về phía anh vẻ mặt ngây thơ cười nói: "Anh vừa rồi giẫm lên chân của em, đau chết em rồi."
Bùi Dịch hơi hơi ngây người, tâm lại đang vặn chặt đau lòng.
Cô bé ngốc này...
Cô cho rằng anh nhìn không ra sao? Lúc này còn kiên cường chống đỡ.
"Lần sau sẽ không rồi." Bùi Dịch nói.
"Uh"m, em tin tưởng anh." Tô Thi Thi cười nói, đi theo anh cùng đi vào bên trong.
Các phóng viên đều bị chặn ở bên ngoài, nhưng vẫn như cũ không có rời đi. Tô Thi Thi quay đầu nhìn thoáng qua, phát hiện ngoài cửa thủ rất nhiều người.
"Bùi tiên sinh, Bùi phu nhân." Lúc này, phía trước đi tới đoàn người, mỗi người nhìn đều có chút quen mắt.
Cục trưởng công an, thị trưởng, còn có vài người khác là lãnh đạo trọng yếu nghành.
Tô Thi Thi trong lòng hồi hộp.
Xem ra, mọi chuyện so với cô tưởng tượng vẫn còn lớn.
Mọi người ngủ ngon
Đổng Tiêu Tiêu thân thể còn đang run nhè nhẹ, khẩn trương, sợ hãi, áy náy, loại cảm xúc hỗn tạp này, để cho cô ta không biết làm như thế nào cho phải.
"Hối hận rồi sao?" Một tiếng nói bắt tai vang lên, ngay bên tai Đổng Tiêu Tiêu.
"Phản bội người ta cảm giác như thế nào?"
"Hỗ... Hỗ tổng?" Đổng Tiêu Tiêu cả kinh mồ hôi lạnh đều phải xuống đến nơi, sợ hãi nhìn Hỗ Sĩ Minh.
Cô ta lập tức nghĩ đến chuyện kia cũng chỉ có người ra lệnh cho cô ta mới biết, Hỗ Sĩ Minh làm sao có thể biết đến?
"Là anh..." Đổng Tiêu Tiêu sắc mặt tái mét, lúc này cái gì cũng đều đã suy nghĩ cẩn thận rồi.
Hỗ Sĩ Minh cùng Tô Thi Thi và Bùi Dịch vẫn có mâu thuẫn, nếu là hắn âm thầm gian lận, không hề kỳ quái.
Đổng Tiêu Tiêu sắp khóc luôn rồi, sợ hãi lại bất lực nhìn hắn: "Anh không phải thích Thi Thi sao? Vì cái gì muốn hại cô ấy như vậy?"
"Tôi hại cô ấy?" Hỗ Sĩ Minh giống nghe được chuyện cười vậy, "Đổng tiểu thư, nói không thể nói lung tung. Tôi không đoán sai mà nói, kia toàn bộ đều là cô làm đi?"
"Tôi..." Đổng Tiêu Tiêu tim điên cuồng đập loạn, so với vừa rồi càng sợ hãi hơn rồi.
Chẳng lẽ cô ta nghĩ sai rồi? Người sau lưng chỉ đạo cô làm việc xấu người kia không phải Hỗ Sĩ Minh? Lúc trước người kia chỉ là nói điện thoại cùng cô ta liên hệ, cô ta cũng không xác định đến cùng phải Hỗ Sĩ Minh hay không.
Nhưng câu tiếp theo của Hỗ Sĩ Minh nói ra, trực tiếp đẩy cô ta vào vực sâu.
"Đổng tiểu thư, nhớ kỹ cái gì nên nói cái gì không nên nói. Chuyện cho tới bây giờ, cô đã không có đường lui." Hỗ Sĩ Minh có điều ngụ ý, thâm sâu nhìn Đổng Tiêu Tiêu liếc mắt một cái, lập tức hướng tới chỗ cửa lớn đi đến.
"Thật là anh..." Đổng Tiêu Tiêu toàn thân thấu lạnh.
Nếu người kia là người khác, Đổng Tiêu Tiêu cảm thấy được vẫn có một chút cơ hội thay đổi cục diện này, nhưng mà đối phương là Hỗ Sĩ Minh - - cái người kia so với Bùi Dịch vẫn còn điên cuồng, Hỗ Sĩ Minh!
Đổng Tiêu Tiêu nghĩ đến chuyện của anh trai mình, nghĩ đến vừa rồi Hỗ Sĩ Minh uy hiếp, thật sự sợ.
Nơi xa, Trạm Dẫn Lan đem một màn này xem ở trong mắt, mày nhíu chặt hơn một chút.
Vừa định qua đi hỏi rõ sự tình, di động trong túi xách liền vang lên.
"Mẹ?" Trạm Dẫn Lan nhận điện thoại, nghe xong hai câu, sắc mặt liền thay đổi.
"Con biết rõ." Thật lâu sau, Trạm Dẫn Lan mới gian nan lên tiếng, cúp điện thoại.
Cô ta nhìn hướng cửa, nhớ tới vừa rồi dáng vẻ Bùi Dịch bảo hộ Tô Thi Thi rời đi, tâm tư phức tạp tới cực điểm.
"Bùi Dịch, anh thật sự phải giúp cô ấy sao? Anh có biết hay không, anh sẽ gặp phải nhiều phiền toái?" Trạm Dẫn Lan ở trong lòng thì thào hỏi.
Cô ta quả thật không nghĩ tới, chuyện này, mẹ nuôi của cô ta vậy mà cũng tham dự rồi. Vừa rồi, vị quả phụ quý tộc kia chính là chuyên môn gọi điện thoại đến không cho cô ta nhúng tay.
"Tô Thi Thi, tôi vốn đang nghĩ muốn cạnh tranh công bằng. Xem ra, chỉ có thể trách chính cô số mệnh không tốt." Trạm Dẫn Lan trong lòng có chút vùng vẫy.
Cô ta từ trước đến nay cao ngạo, ở trước mặt tình yêu không thích giở thủ đoạn. Nhưng mà bây giờ, hiển nhiên rất nhiều người đều đang giúp cô ta.
Tô Thi Thi cũng không biết bọn họ những người này nghĩ thế nào, cô cùng Bùi Dịch trực tiếp đi đén cục cảnh sát.
Vệ sĩ cùng cảnh sát một đường hộ tống, cục diện thực cường đại.
Tô Thi Thi ngồi ở trong xe, muốn nói không khẩn trương là không có khả năng, nhưng cũng không có như lúc trước sợ hãi như vậy.
"Bọn họ rốt cục ra tay rồi." Tô Thi Thi nhìn phía xa các phóng viên đang đuổi theo, nhẹ giọng nói.
Đối phương thật sự ra tay, lòng của cô ngược lại yên ổn rất nhiều. Cái loại này đối với việc không biết khiến bản thân sợ hãi mới là khó chịu đựng nhất.
"Yên tâm, không có việc gì." Bùi Dịch kéo qua vai cô, hôn một chút cái trán của cô, ôn nhu nói.
"Anh có phải hay không đã sớm đoán được sẽ xảy ra chuyện?" Tô Thi Thi hỏi.
Cô sớm nên nghĩ đến, trước khi tới Bùi Dịch so với cô lại vẫn khẩn trương hơn vốn là cực kỳ khác thường. Về sau, Bùi Dịch lại một cái vẻ giới thiệu cho cô những đại nhân vật đó để cho cô quen biết, giống như đang có chút chuẩn bị.
Bùi Dịch không có phủ nhận: "Có chuẩn bị tâm lý, nhưng mà không nghĩ đến, hắn sẽ coi em là làm mục tiêu."
Bùi Dịch là không thích nhất chuyện lấy phụ nữ để ra tay, nhưng Hỗ Sĩ Minh hiển nhiên không quân tử như thế.
"Vợ yêu à, thực xin lỗi. Là anh lơ là..."
"Anh nếu còn nói ra mấy lời này, em có thể sẽ thực tức giận." Không biết vì cái gì, Tô Thi Thi lúc này nghe câu "Thực xin lỗi" đặc biệt nóng giận.
Cô không thích anh lộ ra loại vẻ mặt này.
Bùi Dịch sờ sờ cái mũi, nhỏ giọng nói: "Anh chỉ là khách khí một phen."
Tô Thi Thi:...
Được rồi, cô tự mình đa tình rồi.
Cục cảnh sát cách khách sạn Quân Duyệt không xa, bảy tám phút lộ trình liền đến rồi.
Đám phóng viên điên cuồng kia đều đã theo đến đây, hoàn toàn không sợ cảnh sát cùng vệ sĩ.
Tô Thi Thi nhìn đến, cục cảnh sát đến cảnh sát võ trang đều đã xuất động, tràng diện oanh động cực kỳ.
Nhưng cô một chút đều không muốn loại oanh động này.
"Không cần ngẩng đầu, lập tức liền đi qua." Bùi Dịch đem Tô Thi Thi ôm ở trong ngực, lấy tay chặn mặt cô, đi nhanh hướng tới bên trong cục cảnh sát đi đến.
"Bùi tiên sinh, Tô tiểu thư, phiền toái các vị nói một câu."
"Tô tiểu thư, công trình ngoại hành lang thôn Thành Trung, cô thật sự sử dụng loại nước sơn kém chất lượng sao?"
"Bùi tiên sinh, xin hỏi người đối với chuyện này có biết hay không? Tô tiểu thư là phu nhân của người, người cùng chuyện này có quan hệ sao?"
Một đám liên tục đưa ra những vấn đề sắc bén trực chỉ Bùi Dịch cùng chuyện này có quan hệ.
Tô Thi Thi cơ hồ là bị Bùi Dịch bao quấn vào trong ngực đi vào trong, bị anh bảo hộ đến không thông gió. Cô khi nghe một đám vấn đề bén nhọn, trong lòng khó chịu vô cùng..
Nơi chốn cẩn thận, tự cho là làm được cực hạn sợ gây cho anh phiền toái, nhưng lại vẫn là bị người tìm được sơ hở.
Tô Thi Thi gắt gao nắm chặt quả đấm, móng tay kết vào trong thịt, lại không để ý đến đau đớn.
Rất khó chịu, cực kỳ đau lòng.
Anh vốn là đã rất khó khăn mới được như hôm nay, mà cô, chung quy trở thành uy hiếp của anh.
"Bùi Dịch, thực xin lỗi." Tô Thi Thi cắn môi, khổ sở đến hốc mắt lên men, ở trong lòng thì thào nói.
Chỉ một lần này. Cô nói cho chính mình, chỉ có bây giờ. Cô hẳn không tái phạm sai lầm như vậy!
Một đoạn đường này, nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm. Các phóng viên liều chết đuổi theo, cả đám đều cùng điên rồi một dạng.
Ở một khắc này, Tô Thi Thi bỗng nhiên có cảm giác bi thương. Bọn họ lúc nâng bạn lên, bạn chính là thượng đế. Bọn họ giẫm lên bạn thời điểm, bạn chính là chuột chạy qua đường.
Tô Thi Thi khẽ ngẩng đầu, tầm mắt bị che chắn lại, là bàn tay dày rộng của Bùi Dịch.
Tay anh, chặt chẽ che ở trên đầu cô, không cho cô chịu chút đỉnh quấy rầy.
Anh tựa như một cây đại thụ tán lá xum xuê, thay cô che chắn những mưa gió.
Giờ khắc này, Tô Thi Thi cảm động không hiểu sao liền muốn khóc. Đời này, có thể có một người không rời không bỏ mình như vậy, thật quá đủ rồi.
"Vợ yêu à." Không biết quá vài phút, Bùi Dịch bước chân chậm lại, lấy tay ra, xoa xoa kêu cô một tiếng.
Tô Thi Thi gấp vội cúi đầu, lau nước mắt, ngẩng đầu hướng về phía anh vẻ mặt ngây thơ cười nói: "Anh vừa rồi giẫm lên chân của em, đau chết em rồi."
Bùi Dịch hơi hơi ngây người, tâm lại đang vặn chặt đau lòng.
Cô bé ngốc này...
Cô cho rằng anh nhìn không ra sao? Lúc này còn kiên cường chống đỡ.
"Lần sau sẽ không rồi." Bùi Dịch nói.
"Uh"m, em tin tưởng anh." Tô Thi Thi cười nói, đi theo anh cùng đi vào bên trong.
Các phóng viên đều bị chặn ở bên ngoài, nhưng vẫn như cũ không có rời đi. Tô Thi Thi quay đầu nhìn thoáng qua, phát hiện ngoài cửa thủ rất nhiều người.
"Bùi tiên sinh, Bùi phu nhân." Lúc này, phía trước đi tới đoàn người, mỗi người nhìn đều có chút quen mắt.
Cục trưởng công an, thị trưởng, còn có vài người khác là lãnh đạo trọng yếu nghành.
Tô Thi Thi trong lòng hồi hộp.
Xem ra, mọi chuyện so với cô tưởng tượng vẫn còn lớn.
Mọi người ngủ ngon
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.