Chương 237: Anh Xin Lỗi, Sơ Sơ!
PJH
14/09/2019
Hứa Sơ Sơ nghe Thời Cảnh Thường nói, cô đột nhiên lắc đầu một cách mạnh mẽ, miệng cứ "ưm ưm" không nói
thành tiếng, tay chân cô cử động như muốn thoát ra khỏi sợi dây
đang trói chặt mình. Cô muốn nói với anh, muốn giải thích với
anh!!!
Cô không muốn nghe những lời này, cô đã bảo cô không tin Hà Như mà, tại sao anh lại kể cho cô nghe những việc này? Cô không muốn!
Cô có cảm giác câu chuyện mà anh đang kể, sẽ mang đến điều mình không muốn nghe nhất.
Hứa Sơ Sơ kháng nghị một cách dữ dội, nhưng không có tác dụng gì cả, Hà Như ở đằng sau dùng tay bóp lấy cằm cô, nắm chặt tóc đến tê dại, không cho phép Hứa Sơ Sơ làm điều gì,
Thời Cảnh Thường rũ mắt, mặt anh tối tăm không nhìn rõ được biểu hiện trên đó, chỉ có giọng nói vang lên âm u lạnh lẽo:
- Cũng trong đêm hôm đó, Hứa Mạnh Trưởng đã thấy anh, ông ấy có thể là thương hại, hoặc là ... không thể ra tay giết chết một đứa trẻ, hoặc cũng có thể là vì một lí do khác, ông ấy đã đưa anh về Hứa gia.
- Anh từ từ lớn lên trong sự chăm sóc của người nhà họ Hứa. Nhưng lúc đó anh chẳng thể làm gì, không có thế lực, không có địa vị, cũng không có cả quyền hạn, tất cả mọi thứ anh có khi đó không đủ để trả thù được cho người mẹ đã quá cố của anh.
Người Hứa Sơ Sơ chợt run lên, nước mắt trong chốc lát trào ra, cô muốn thoát khỏi sợi dây đang ràng buộc trên người mình, chạy đến và giải thích với Thời Cảnh Thường.
Không phải đâu, không phải như vậy đâu!
Ông nội cô lúc đó chỉ là một quân nhân, điều ông ấy làm là theo mệnh lệnh của Nhà nước, của Tổ quốc, ông ấy không thể làm trái. Ông ấy cũng không cố tình giết chết mẹ anh!
Hứa Sơ Sơ cố gắng hét lên, nhưng từ nơi cổ họng lại không phát ra thành tiếng, mọi uất ức như đổ dồn làm cô muốn khóc nức nở.
Thời Cảnh Thường, em xin anh, làm ơn đừng nói nữa, đừng nói nữa.... Em không muốn nghe, thực sự không muốn nghe mà!
Thời Cảnh Thường vẫn cúi đầu, anh không dám nhìn Hứa Sơ Sơ, chỉ nhíu chặt mày siết chặt tay, cắn răng lên tiếng:
- Cho đến mười năm trước, khi anh được đưa ra nước ngoài du học, anh đã gặp lại anh trai cùng cha khác mẹ của mình - Kỷ Từ Mặc. Anh ấy... đã đưa anh về lại với Kỷ gia. Sau đó anh mới biết, ba anh đã chết từ lâu, hiện giờ Kỷ gia là do anh ấy nắm giữ.
- Và rồi... Kỷ Từ Mặc đã cho anh cái gọi là quyền lực, cho anh một thân phận, cho anh.... cả một sức mạnh vô hạn. Với nó, anh có thể làm mọi thứ, bao gồm cả xóa xổ một gia tộc...
Ánh mắt Hứa Sơ Sơ chấn động, trong giây phút đó, giọt nước mắt mà cô đã kiềm chế, ngay lập tức nhỏ giọt rơi xuống, lẳng lặng lăn trên má dài, chảy dọc xuống nền đất bám đầy bụi.
Cô mím môi, run rẩy cầu xin...
Thời Cảnh Thường, làm ơn... đừng nói câu đó với em... làm ơn... em xin anh...
Thế nhưng, thứ cô không muốn nghe nhất, cuối cùng cũng do Thời Cảnh Thường nghiến răng nói thành lời:
- Anh xin lỗi, Sơ Sơ!
Một câu nói, như một lời tuyên bố với người con gái trước mặt, rằng.... Thời Cảnh Thường anh.... không thể nào bỏ qua cho Hứa gia.
Nó đã chính thức đánh vào lồng ngực Hứa Sơ Sơ, rút đi hết mọi sự sống của cô.
Cuối cùng.... buông xuôi tất cả.
Hứa Sơ Sơ nhắm mắt, giọt nước trong suốt chảy dài xuống dưới, đọng lại nơi khuôn cằm tuyệt đẹp, rồi rơi xuống.
Sự bất lực và thất vọng, cả nỗi sợ hãi và đau đớn, tất cả.... đã buông thỏng đi....
Đến cuối cùng, em cũng không thể ngăn anh nói những lời đó!
Cô không muốn nghe những lời này, cô đã bảo cô không tin Hà Như mà, tại sao anh lại kể cho cô nghe những việc này? Cô không muốn!
Cô có cảm giác câu chuyện mà anh đang kể, sẽ mang đến điều mình không muốn nghe nhất.
Hứa Sơ Sơ kháng nghị một cách dữ dội, nhưng không có tác dụng gì cả, Hà Như ở đằng sau dùng tay bóp lấy cằm cô, nắm chặt tóc đến tê dại, không cho phép Hứa Sơ Sơ làm điều gì,
Thời Cảnh Thường rũ mắt, mặt anh tối tăm không nhìn rõ được biểu hiện trên đó, chỉ có giọng nói vang lên âm u lạnh lẽo:
- Cũng trong đêm hôm đó, Hứa Mạnh Trưởng đã thấy anh, ông ấy có thể là thương hại, hoặc là ... không thể ra tay giết chết một đứa trẻ, hoặc cũng có thể là vì một lí do khác, ông ấy đã đưa anh về Hứa gia.
- Anh từ từ lớn lên trong sự chăm sóc của người nhà họ Hứa. Nhưng lúc đó anh chẳng thể làm gì, không có thế lực, không có địa vị, cũng không có cả quyền hạn, tất cả mọi thứ anh có khi đó không đủ để trả thù được cho người mẹ đã quá cố của anh.
Người Hứa Sơ Sơ chợt run lên, nước mắt trong chốc lát trào ra, cô muốn thoát khỏi sợi dây đang ràng buộc trên người mình, chạy đến và giải thích với Thời Cảnh Thường.
Không phải đâu, không phải như vậy đâu!
Ông nội cô lúc đó chỉ là một quân nhân, điều ông ấy làm là theo mệnh lệnh của Nhà nước, của Tổ quốc, ông ấy không thể làm trái. Ông ấy cũng không cố tình giết chết mẹ anh!
Hứa Sơ Sơ cố gắng hét lên, nhưng từ nơi cổ họng lại không phát ra thành tiếng, mọi uất ức như đổ dồn làm cô muốn khóc nức nở.
Thời Cảnh Thường, em xin anh, làm ơn đừng nói nữa, đừng nói nữa.... Em không muốn nghe, thực sự không muốn nghe mà!
Thời Cảnh Thường vẫn cúi đầu, anh không dám nhìn Hứa Sơ Sơ, chỉ nhíu chặt mày siết chặt tay, cắn răng lên tiếng:
- Cho đến mười năm trước, khi anh được đưa ra nước ngoài du học, anh đã gặp lại anh trai cùng cha khác mẹ của mình - Kỷ Từ Mặc. Anh ấy... đã đưa anh về lại với Kỷ gia. Sau đó anh mới biết, ba anh đã chết từ lâu, hiện giờ Kỷ gia là do anh ấy nắm giữ.
- Và rồi... Kỷ Từ Mặc đã cho anh cái gọi là quyền lực, cho anh một thân phận, cho anh.... cả một sức mạnh vô hạn. Với nó, anh có thể làm mọi thứ, bao gồm cả xóa xổ một gia tộc...
Ánh mắt Hứa Sơ Sơ chấn động, trong giây phút đó, giọt nước mắt mà cô đã kiềm chế, ngay lập tức nhỏ giọt rơi xuống, lẳng lặng lăn trên má dài, chảy dọc xuống nền đất bám đầy bụi.
Cô mím môi, run rẩy cầu xin...
Thời Cảnh Thường, làm ơn... đừng nói câu đó với em... làm ơn... em xin anh...
Thế nhưng, thứ cô không muốn nghe nhất, cuối cùng cũng do Thời Cảnh Thường nghiến răng nói thành lời:
- Anh xin lỗi, Sơ Sơ!
Một câu nói, như một lời tuyên bố với người con gái trước mặt, rằng.... Thời Cảnh Thường anh.... không thể nào bỏ qua cho Hứa gia.
Nó đã chính thức đánh vào lồng ngực Hứa Sơ Sơ, rút đi hết mọi sự sống của cô.
Cuối cùng.... buông xuôi tất cả.
Hứa Sơ Sơ nhắm mắt, giọt nước trong suốt chảy dài xuống dưới, đọng lại nơi khuôn cằm tuyệt đẹp, rồi rơi xuống.
Sự bất lực và thất vọng, cả nỗi sợ hãi và đau đớn, tất cả.... đã buông thỏng đi....
Đến cuối cùng, em cũng không thể ngăn anh nói những lời đó!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.