Chương 236: Xin Lỗi, Sơ Sơ!
PJH
14/09/2019
Hứa Sơ Sơ nhìn người đàn ông trước mặt
mình, từ sâu trong tiềm thức trỗi dậy sự vui mừng đan xen chút
sợ hãi. Cô cũng không biết tại sao sự sợ hãi lại xuất hiện ở đây nữa. Nhưng mà... nó là đang hiện diện trong thân thể cô!
Bây giờ trong đầu Hứa Sơ Sơ có hàng ngàn câu hỏi, hàng ngàn câu thắc mắc muốn nói với người đàn ông này. Thế nhưng... một câu cô cũng không thể thốt ra được.
Hứa Sơ Sơ nghiến chặt mảnh vải trước ngực, ánh mắt chăm chăm dán vào người đằng trước.
Thời Cảnh Thường... rốt cuộc anh là người như thế nào??
Hà Như bên cạnh vuốt tóc Hứa Sơ Sơ, vừa nhìn Thời Cảnh Thường vừa lên tiếng:
- Thật trùng hợp, chúng ta đang nói về ngươi đây, Thời Cảnh Thường! À không, bây giờ nên gọi ngươi là... Kỷ Cảnh Thường chứ nhỉ?
Hà Như nói xong, nở một nụ cười man rợ, bà ta đi ra đằng sau Hứa Sơ Sơ, dùng tay nâng cằm cô lên, dựa sá vào nói tiếp:
- Cô gái bé nhỏ ngây thơ này của ngươi, hoàn toàn không tin những lời ta nói. Cô ấy bảo là chỉ khi nào Thời Cảnh Thường có mặt ở đây, ngay trước mắt và nói ra, thì mới tin là thật! Bây giờ ngươi đã ở đây rồi, hãy nói cho cô gái ngoan cố này nghe một chút đi nào!
Vừa nói, Hà Như vừa lướt ngón tay sờ khắp mặt Hứa Sơ Sơ, lúc lướt, còn cố tình mạnh tay quẹt lên da thịt cô một ít vết xước.
Thời Cảnh Thường đứng đằng trước, từ đầu khi anh vào đây đến bây giờ, anh chưa từng liếc Hà Như một cái nào, ánh mắt chỉ khóa chặt khuôn mặt Hứa Sơ Sơ, trong con ngươi đen sâu không thấy đáy.
Hà Như nhếch môi, bà ta đứng thẳng người lại, đặt một vật màu đen ngay gáy Hứa Sơ Sơ, cất giọng lạnh lẽo:
- Nói đi, Thời Cảnh Thường! Súng đạn ở chiến trường vô tình lắm đấy! Nếu ngươi không muốn con thỏ nhỏ của mình ăn vài phát vào não, thì hãy làm theo lời ta! Nói đi!
Hứa Sơ Sơ mím chặt môi, ánh mắt vẫn nhìn chăm vào người đàn ông trước mặt, hai bên khóe miệng đã bắt đầu rỉ máu do miếng vải đen buộc chặt sát vào da thịt.
Thời Cảnh Thường âm u nhìn cô, bóng lưng anh cao thẳng, từ người phát ra một cỗ khí tràng cường đại, sát khí đen kịt dày đặc, cách hơn chục mét Hứa Sơ Sơ vẫn có thể cảm nhận được tâm trạng của anh lúc này.
Thời Cảnh Thường.... đang tức giận.
- Sơ Sơ, xin lỗi! - Bỗng, một tiếng nói vang lên, sự im lặng bao quanh Thời Cảnh Thường nãy giờ cuối cùng cũng bị phá vỡ.
- Anh đến trễ rồi!
Câu nói tiếp theo làm Hứa Sơ Sơ bất ngờ, mắt cô cay xè, ngay lập tức nổi lên một màn nước mỏng. Nỗi uất ức kiềm chế đột nhiên tuôn trào, không cách nào có thể diễn tả nổi.
Cô mím môi, nhẹ lắc đầu, như muốn nói là không sao.
Thời Cảnh Thường, anh đang ở đây rồi, em không còn sợ gì nữa... Dù là anh tới trễ hay sớm, em... vẫn cảm thấy ... cảm thấy... yên tâm... Bởi vì anh đã ở đây rồi!
"Pằng" - Một tiếng súng bắn đột ngột vang lên. Viên đạn từ trong nòng súng của Hà Như thoát ra ngoài, bay nhanh qua mái tóc của Hứa Sơ Sơ, trực tiếp chạm xuống đất, phát ra âm thanh chói tai, cùng với tiếng thét của một người con gái theo bản năng.
Hà Như dùng tay túm lấy tóc Hứa Sơ Sơ dựng lên, bà ta dí súng vào đầu cô, lạnh lẽo nói:
- Thời Cảnh Thường, đừng có nói nhảm nữa, hãy vào vấn đề chính đi! Nếu không, ta không chắc viên đạn tiếp theo sẽ đi lệch hướng một lần nữa đâu! Nó sẽ vào thẳng đầu cô ta đấy!
Da đầu truyền đến cơn tê dại, Hứa Sơ Sơ bất lực nhìn Thời Cảnh Thường, tay chân cô thậm chí còn không thể cử động.
Tay người đàn ông vô thức siết chặt, ánh mắt anh như trầm xuống, nhiệt độ xung quanh cũng theo đó giảm đi mấy độ.
Sau một lúc, Thời Cảnh Thường chớp mắt, nhìn Hứa Sơ Sơ, bắt đầu lên tiếng:
- Mẹ anh, bà ấy tên Thời Bạc Na! Là một người phụ nữ Trung Quốc. Bà ấy nghèo, nhưng có lòng tự trọng và rất lạc quan.
- Sau khi sinh anh ra, không thành công được nhận vào Kỷ gia, bà ấy đã mang anh theo tới Trung Quốc, tự lập nghiệp nuôi sống chính mình. Làm một bà mẹ đơn thân dũng cảm.
- Năm anh 10 tuổi, vì một lần nghỉ học ở trường, bà ấy đã mang anh theo tới Hà gia, để đảm bảo chắc chắn anh sẽ không lang thang đâu đó một mình. Nhưng rồi.... anh đã không hề biết, hôm đó chính là ngày tàn của Hà gia!
- Đêm hôm ấy, trong khói lửa mịt mù, anh không hề tìm được mẹ mình, hình ảnh cuối cùng mà anh nhìn thấy, chính là một người đàn ông đã chính tay bắn phát súng kết liễu sinh mệnh của bà... Kẻ đó, chính là Hứa Mạnh Trưởng!
Bây giờ trong đầu Hứa Sơ Sơ có hàng ngàn câu hỏi, hàng ngàn câu thắc mắc muốn nói với người đàn ông này. Thế nhưng... một câu cô cũng không thể thốt ra được.
Hứa Sơ Sơ nghiến chặt mảnh vải trước ngực, ánh mắt chăm chăm dán vào người đằng trước.
Thời Cảnh Thường... rốt cuộc anh là người như thế nào??
Hà Như bên cạnh vuốt tóc Hứa Sơ Sơ, vừa nhìn Thời Cảnh Thường vừa lên tiếng:
- Thật trùng hợp, chúng ta đang nói về ngươi đây, Thời Cảnh Thường! À không, bây giờ nên gọi ngươi là... Kỷ Cảnh Thường chứ nhỉ?
Hà Như nói xong, nở một nụ cười man rợ, bà ta đi ra đằng sau Hứa Sơ Sơ, dùng tay nâng cằm cô lên, dựa sá vào nói tiếp:
- Cô gái bé nhỏ ngây thơ này của ngươi, hoàn toàn không tin những lời ta nói. Cô ấy bảo là chỉ khi nào Thời Cảnh Thường có mặt ở đây, ngay trước mắt và nói ra, thì mới tin là thật! Bây giờ ngươi đã ở đây rồi, hãy nói cho cô gái ngoan cố này nghe một chút đi nào!
Vừa nói, Hà Như vừa lướt ngón tay sờ khắp mặt Hứa Sơ Sơ, lúc lướt, còn cố tình mạnh tay quẹt lên da thịt cô một ít vết xước.
Thời Cảnh Thường đứng đằng trước, từ đầu khi anh vào đây đến bây giờ, anh chưa từng liếc Hà Như một cái nào, ánh mắt chỉ khóa chặt khuôn mặt Hứa Sơ Sơ, trong con ngươi đen sâu không thấy đáy.
Hà Như nhếch môi, bà ta đứng thẳng người lại, đặt một vật màu đen ngay gáy Hứa Sơ Sơ, cất giọng lạnh lẽo:
- Nói đi, Thời Cảnh Thường! Súng đạn ở chiến trường vô tình lắm đấy! Nếu ngươi không muốn con thỏ nhỏ của mình ăn vài phát vào não, thì hãy làm theo lời ta! Nói đi!
Hứa Sơ Sơ mím chặt môi, ánh mắt vẫn nhìn chăm vào người đàn ông trước mặt, hai bên khóe miệng đã bắt đầu rỉ máu do miếng vải đen buộc chặt sát vào da thịt.
Thời Cảnh Thường âm u nhìn cô, bóng lưng anh cao thẳng, từ người phát ra một cỗ khí tràng cường đại, sát khí đen kịt dày đặc, cách hơn chục mét Hứa Sơ Sơ vẫn có thể cảm nhận được tâm trạng của anh lúc này.
Thời Cảnh Thường.... đang tức giận.
- Sơ Sơ, xin lỗi! - Bỗng, một tiếng nói vang lên, sự im lặng bao quanh Thời Cảnh Thường nãy giờ cuối cùng cũng bị phá vỡ.
- Anh đến trễ rồi!
Câu nói tiếp theo làm Hứa Sơ Sơ bất ngờ, mắt cô cay xè, ngay lập tức nổi lên một màn nước mỏng. Nỗi uất ức kiềm chế đột nhiên tuôn trào, không cách nào có thể diễn tả nổi.
Cô mím môi, nhẹ lắc đầu, như muốn nói là không sao.
Thời Cảnh Thường, anh đang ở đây rồi, em không còn sợ gì nữa... Dù là anh tới trễ hay sớm, em... vẫn cảm thấy ... cảm thấy... yên tâm... Bởi vì anh đã ở đây rồi!
"Pằng" - Một tiếng súng bắn đột ngột vang lên. Viên đạn từ trong nòng súng của Hà Như thoát ra ngoài, bay nhanh qua mái tóc của Hứa Sơ Sơ, trực tiếp chạm xuống đất, phát ra âm thanh chói tai, cùng với tiếng thét của một người con gái theo bản năng.
Hà Như dùng tay túm lấy tóc Hứa Sơ Sơ dựng lên, bà ta dí súng vào đầu cô, lạnh lẽo nói:
- Thời Cảnh Thường, đừng có nói nhảm nữa, hãy vào vấn đề chính đi! Nếu không, ta không chắc viên đạn tiếp theo sẽ đi lệch hướng một lần nữa đâu! Nó sẽ vào thẳng đầu cô ta đấy!
Da đầu truyền đến cơn tê dại, Hứa Sơ Sơ bất lực nhìn Thời Cảnh Thường, tay chân cô thậm chí còn không thể cử động.
Tay người đàn ông vô thức siết chặt, ánh mắt anh như trầm xuống, nhiệt độ xung quanh cũng theo đó giảm đi mấy độ.
Sau một lúc, Thời Cảnh Thường chớp mắt, nhìn Hứa Sơ Sơ, bắt đầu lên tiếng:
- Mẹ anh, bà ấy tên Thời Bạc Na! Là một người phụ nữ Trung Quốc. Bà ấy nghèo, nhưng có lòng tự trọng và rất lạc quan.
- Sau khi sinh anh ra, không thành công được nhận vào Kỷ gia, bà ấy đã mang anh theo tới Trung Quốc, tự lập nghiệp nuôi sống chính mình. Làm một bà mẹ đơn thân dũng cảm.
- Năm anh 10 tuổi, vì một lần nghỉ học ở trường, bà ấy đã mang anh theo tới Hà gia, để đảm bảo chắc chắn anh sẽ không lang thang đâu đó một mình. Nhưng rồi.... anh đã không hề biết, hôm đó chính là ngày tàn của Hà gia!
- Đêm hôm ấy, trong khói lửa mịt mù, anh không hề tìm được mẹ mình, hình ảnh cuối cùng mà anh nhìn thấy, chính là một người đàn ông đã chính tay bắn phát súng kết liễu sinh mệnh của bà... Kẻ đó, chính là Hứa Mạnh Trưởng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.