Chương 10: Ba Đang Đùa Con Sao?
PJH
02/09/2019
Hứa Sơ Sơ nhìn thẳng Hứa Hấn Trung, ánh
mắt dường như không hề chớp chút nào, đôi tay cô vẫn còn run
run, nhưng lại bị nắm rất chặt......
Hứa Hấn Trung cũng nhìn cô, nhưng ông không trả lời, chỉ mím môi im lặng.....
Điều này như một thứ gì đó giáng mạnh vào người Hứa Sơ Sơ, khiến cô.... đau đớn.
Ông ấy.... không trả lời cô...Không trả lời được.... câu hỏi này...
Bỗng chốc, Hứa Sơ Sơ bật dậy, rời khỏi ghế ngồi, muốn lao ra khỏi phòng, ngay lập tức, Hứa Hấn Trung đứng lên, nắm lấy tay cô, lên tiếng ngăn cản:
- Sơ Sơ, Sơ Sơ, con nghe ba giải thích!
Hứa Sơ Sơ cắn chặt môi, cô quay đầu nhìn vào Hứa Hấn Trung với đôi mắt hơi ướt, nói:
- Giải thích? Được! Con nghe ba giải thích.... Nếu như... ba muốn nói rằng ba không ngoại tình, ba không phản bội mẹ con, ba không phải là người làm như vậy..... thì con sẽ nghe.... con sẽ nghe theo ba...
- Nhưng mà.... nếu như không phải... nếu như ba không định nói như vậy.... vậy thì.... ba không cần giải thích nữa......
Hứa Hấn Trung đau lòng nhìn vào mắt cô, đôi mắt đầy lệ tưởng chừng như sắp rơi.... thế nhưng Hứa Sơ Sơ lại không hề để nó rơi xuống, nó chỉ lưng chừng ở đó.... như tuyến phòng thủ cuối cùng của cô đối với chuyện này....
- Sơ Sơ... chuyện này... ba biết rất khó chấp nhận... thế nhưng.... ba muốn con nghe ba một lần.... nghe ba nói một lần.... được không??? - Hứa Hấn Trung lên tiếng khẩn thiết, hệt như... ông đang cầu xin cô vậy....
Thế nhưng.... câu hỏi của ông lại làm Hứa Sơ Sơ bật cười.... cô bật cười... phải.... cô cười.
Sơ Sơ cười hắt ra một hơi, cô nhếch môi đầy mỉa mai nhìn cha mình, nói:
- Khó chấp nhận ư? Không phải.... ba à... không phải... - Vừa nói, cô vừa lắc đầu qua lại, như lộ ra lời khẳng định của mình
- Không phải là khó chấp nhận... mà là.... con không thể nào chấp nhận được....
- Ba ngoại tình sau lưng mẹ con... lén lút sinh con sau lưng mẹ con... đến bây giờ ba đem hai người lạ có cùng máu mủ với con về đây... nói họ là vợ ba... là con ba... là em gái con sao? Nếu như người phụ nữ đó là vợ ba, vậy thì.... còn mẹ con?? Bà ấy... là gì của ba chứ? Sao ba có thể thừa nhận một cách thản nhiên như vậy???
- Ba đem hai người này về, vào lúc mẹ con đã mất đi, ba nói họ là vợ con ba, ba không cảm thấy xấu hổ chút nào sao? Không cảm thấy hổ thẹn chút nào sao??? Vời mẹ con?
- Ba muốn con thừa nhận họ?? Ba đang đùa con sao??
Hứa Hấn Trung cũng nhìn cô, nhưng ông không trả lời, chỉ mím môi im lặng.....
Điều này như một thứ gì đó giáng mạnh vào người Hứa Sơ Sơ, khiến cô.... đau đớn.
Ông ấy.... không trả lời cô...Không trả lời được.... câu hỏi này...
Bỗng chốc, Hứa Sơ Sơ bật dậy, rời khỏi ghế ngồi, muốn lao ra khỏi phòng, ngay lập tức, Hứa Hấn Trung đứng lên, nắm lấy tay cô, lên tiếng ngăn cản:
- Sơ Sơ, Sơ Sơ, con nghe ba giải thích!
Hứa Sơ Sơ cắn chặt môi, cô quay đầu nhìn vào Hứa Hấn Trung với đôi mắt hơi ướt, nói:
- Giải thích? Được! Con nghe ba giải thích.... Nếu như... ba muốn nói rằng ba không ngoại tình, ba không phản bội mẹ con, ba không phải là người làm như vậy..... thì con sẽ nghe.... con sẽ nghe theo ba...
- Nhưng mà.... nếu như không phải... nếu như ba không định nói như vậy.... vậy thì.... ba không cần giải thích nữa......
Hứa Hấn Trung đau lòng nhìn vào mắt cô, đôi mắt đầy lệ tưởng chừng như sắp rơi.... thế nhưng Hứa Sơ Sơ lại không hề để nó rơi xuống, nó chỉ lưng chừng ở đó.... như tuyến phòng thủ cuối cùng của cô đối với chuyện này....
- Sơ Sơ... chuyện này... ba biết rất khó chấp nhận... thế nhưng.... ba muốn con nghe ba một lần.... nghe ba nói một lần.... được không??? - Hứa Hấn Trung lên tiếng khẩn thiết, hệt như... ông đang cầu xin cô vậy....
Thế nhưng.... câu hỏi của ông lại làm Hứa Sơ Sơ bật cười.... cô bật cười... phải.... cô cười.
Sơ Sơ cười hắt ra một hơi, cô nhếch môi đầy mỉa mai nhìn cha mình, nói:
- Khó chấp nhận ư? Không phải.... ba à... không phải... - Vừa nói, cô vừa lắc đầu qua lại, như lộ ra lời khẳng định của mình
- Không phải là khó chấp nhận... mà là.... con không thể nào chấp nhận được....
- Ba ngoại tình sau lưng mẹ con... lén lút sinh con sau lưng mẹ con... đến bây giờ ba đem hai người lạ có cùng máu mủ với con về đây... nói họ là vợ ba... là con ba... là em gái con sao? Nếu như người phụ nữ đó là vợ ba, vậy thì.... còn mẹ con?? Bà ấy... là gì của ba chứ? Sao ba có thể thừa nhận một cách thản nhiên như vậy???
- Ba đem hai người này về, vào lúc mẹ con đã mất đi, ba nói họ là vợ con ba, ba không cảm thấy xấu hổ chút nào sao? Không cảm thấy hổ thẹn chút nào sao??? Vời mẹ con?
- Ba muốn con thừa nhận họ?? Ba đang đùa con sao??
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.