Chương 11: Không Thất Vọng, Nhưng Vẫn Biết Ngạc Nhiên!
PJH
02/09/2019
Hứa Sơ Sơ nói ra, từng câu một đều mang theo cảm xúc không thể chấp nhận được, nó như đang nói thay cô,
trong lòng cô.... đang rất đau, rất thất vọng...
Niềm thất vọng lây lan không phải vì Hứa Hấn Trung đi bước nữa mà là vì ông làm chuyện bại hoại sau lưng mẹ cô, ngay cả khi.... bà ấy vẫn còn sống....
Cô thậm chí bây giờ hoài nghi, rằng có phải lúc đó mẹ cô và ông đã xảy ra chuyện gì hay không? Hay là do chính ông quá vội vàng muốn tìm người mới??
- Ba... làm ơn hãy cho con thời gian! Con xin ba đấy! - Cổ họng Hứa Sơ Sơ như bị mắc nghẹn, cô khó khăn nói ra một câu cuối cùng.
Sau đó, rút tay khỏi người Hứa Hấn Trung, bước đi. Bóng hình Hứa Sơ Sơ cô độc đi ra khỏi căn phòng đó, bỗng chốc làm trái tim Hứa Hấn Trung đau nhói, ông.... làm con gái mình thất vọng lắm sao?
Thời Cảnh Thường nhìn một màn này, từ đầu chí cuối chưa hề mở miệng, chỉ sau khi Hứa Sơ Sơ đi, mới đứng lên, đối diện, Hứa Hấn Trung, nói:
- Anh hai, cho con bé chút thời gian đi! Nó chỉ quá bất ngờ mà thôi!
Hứa Hấn Trung gật đầu, lên tiếng:
- Tôi biết rồi! Những điều con bé nói đều đúng cả! Chú cũng nghĩ vậy, đúng chứ?
Thời Cảnh Thường đút hai tay vào túi quần, vẫn thần thái lạnh nhạt nói:
- Em không ở trong hoàn cảnh của con bé, làm sao có cảm giác thất vọng như của nó được? Nhưng mà, em vẫn biết ngạc nhiên, nhất là ngạc nhiên khi thấy anh làm như vậy!
Nói rồi, Thời Cảnh Thường bước đi, vừa nhấc chân bước vài bước, anh lại dừng lại một chút, rồi quay sang nhìn Yết Yến và Hà Như đang ngồi trên ghế, một lần nữa lên tiếng:
- Dù hôm nay anh là với lí do gì đưa hai người này về, thì việc mà anh làm ra, đã thành công gây thất vọng lên người tin tưởng anh nhất hiện tại rồi đấy!
Dứt lời, Thời Cảnh Thường quay đầu, hướng cửa đi tới, không nán lại giây phút nào!!!
Niềm thất vọng lây lan không phải vì Hứa Hấn Trung đi bước nữa mà là vì ông làm chuyện bại hoại sau lưng mẹ cô, ngay cả khi.... bà ấy vẫn còn sống....
Cô thậm chí bây giờ hoài nghi, rằng có phải lúc đó mẹ cô và ông đã xảy ra chuyện gì hay không? Hay là do chính ông quá vội vàng muốn tìm người mới??
- Ba... làm ơn hãy cho con thời gian! Con xin ba đấy! - Cổ họng Hứa Sơ Sơ như bị mắc nghẹn, cô khó khăn nói ra một câu cuối cùng.
Sau đó, rút tay khỏi người Hứa Hấn Trung, bước đi. Bóng hình Hứa Sơ Sơ cô độc đi ra khỏi căn phòng đó, bỗng chốc làm trái tim Hứa Hấn Trung đau nhói, ông.... làm con gái mình thất vọng lắm sao?
Thời Cảnh Thường nhìn một màn này, từ đầu chí cuối chưa hề mở miệng, chỉ sau khi Hứa Sơ Sơ đi, mới đứng lên, đối diện, Hứa Hấn Trung, nói:
- Anh hai, cho con bé chút thời gian đi! Nó chỉ quá bất ngờ mà thôi!
Hứa Hấn Trung gật đầu, lên tiếng:
- Tôi biết rồi! Những điều con bé nói đều đúng cả! Chú cũng nghĩ vậy, đúng chứ?
Thời Cảnh Thường đút hai tay vào túi quần, vẫn thần thái lạnh nhạt nói:
- Em không ở trong hoàn cảnh của con bé, làm sao có cảm giác thất vọng như của nó được? Nhưng mà, em vẫn biết ngạc nhiên, nhất là ngạc nhiên khi thấy anh làm như vậy!
Nói rồi, Thời Cảnh Thường bước đi, vừa nhấc chân bước vài bước, anh lại dừng lại một chút, rồi quay sang nhìn Yết Yến và Hà Như đang ngồi trên ghế, một lần nữa lên tiếng:
- Dù hôm nay anh là với lí do gì đưa hai người này về, thì việc mà anh làm ra, đã thành công gây thất vọng lên người tin tưởng anh nhất hiện tại rồi đấy!
Dứt lời, Thời Cảnh Thường quay đầu, hướng cửa đi tới, không nán lại giây phút nào!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.