Chương 30: Bôi Thuốc!
PJH
02/09/2019
Thời Cảnh Thường chạy nhanh ra ngoài, đưa mắt tìm kiếm hình bóng của cô, nhưng xung quanh lại không thấy gì cả.
Chợt nghĩ đến một nơi, Thời Cảnh Thường xoay người chạy về phía bãi đỗ xe, khi đến chiếc xe được đỗ trong một góc, anh liền bấm khóa mở cửa ra.
Ngay lập tức, một thân ảnh nhỏ nhắn đang ngồi rúc bên trong thân xe, vùi đầu vào giữa hai chân, hai tay ôm lấy đầu mình, đặc biệt là vết bỏng màu đỏ chói mắt trên tay.
Thời Cảnh Thường bất chợt thở dài, tựa như hết lo lắng vì điều gì đó.
Lúc nhỏ, anh từng cùng cô chơi trò trốn tìm, lần nào anh đi tìm, cũng là thấy cô trốn trong xe cả, cô đặc biệt thích trốn ở nơi như vậy, bởi nó cho cô cảm giác an toàn và kín đáo, thậm chí còn không bị ai phát hiện!
Thời Cảnh Thường đặt tay lên vai cô, hỏi nhẹ:
- Sơ Sơ, cháu có sao không?
Hứa Sơ Sơ nghe được tiếng nói quen thuộc, cô bất giác ngẩng đầu lên, bấy giờ anh mới thấy, mắt cô đỏ hoe, bên trong còn chứa những giọt lệ trong suốt, chực chờ chảy xuống.
Ngay lập tức, Hứa Sơ Sơ lao vào vòm ngực của Thời Cảnh Thường, ôm lấy thắt lưng anh, ấn chặt mặt mình vào lồng ngực của anh, nước mắt tuôn như mưa, từng giọt từng giọt rơi xuống, nức nở...
Thời Cảnh Thường bất ngờ trước hành động của cô, anh theo bản năng đưa tay muốn đẩy cô ra ngoài, thế nhưng, khi cánh tay chưa kịp chạm đến người Hứa Sơ Sơ, anh đã thu lại.
Một cánh tay khác vuốt đầu cô, nhẹ nhàng dịu dàng, im lặng không nói gì, không lên tiếng.....
Sau một lúc, Hứa Sơ Sơ nín khóc, Thời Cảnh Thường mới đẩy cô ra khỏi người mình, sau đó lên xe lái đi.
Thời Cảnh Thường chở Hứa Sơ Sơ về nhà mình, giống như hôm qua dẫn cô vào phòng, ấn cô xuống giường, rồi lấy hòm thuốc.
Anh lấy từ hòm thuốc ra một chiếc hũ nhỏ trong suốt, cẩn thận dùng chiếc gạt gỗ gợt đi một miếng nhỏ, sau đó nắm lấy cái tay đang sưng đỏ của cô, thoa lên.
Thời Cảnh Thường bôi vô cùng nhẹ nhàng, vô cùng cẩn thận, còn vừa thổi vừa xoa, hệt như sợ sẽ làm đau cô vậy.
Hứa Sơ Sơ thi thoảng hít mũi một tiếng, nhìn anh bôi thuốc mà cảm thấy ấm lòng, có anh ở đây, bên cạnh em.... thật là tốt....
Thời Cảnh Thường bôi thuốc mỡ xong cho cô, Hứa Sơ Sơ liền rút tay lại, cô lật người muốn nằm xuống giường, thế nhưng, Thời Cảnh Thường lại nắm lấy cổ chân cô, giữ lại.
Hứa Sơ Sơ thắc mắc hỏi:
- Chú làm gì vậy?
Thời Cảnh Thường quỳ một nửa trước mặt cô, không ngẩng đầu bình tĩnh đáp:
- Vẫn còn chưa bôi thuốc xong!
Nói rồi, anh lại xoay người loay hoay lục thuốc trong túi đựng đồ.
Hứa Sơ Sơ nghi hoặc cúi đầu nhìn xuống, bây giờ, cô mới để ý, trên chân có một vết xước, chảy máu ra ngoài, có lẽ lúc cô hất văng chiếc ly, nó bị vỡ và một mảnh bắn vào chân cô.
Nhưng mà... kì lạ là... cô chẳng cảm thấy đau.....
Chợt nghĩ đến một nơi, Thời Cảnh Thường xoay người chạy về phía bãi đỗ xe, khi đến chiếc xe được đỗ trong một góc, anh liền bấm khóa mở cửa ra.
Ngay lập tức, một thân ảnh nhỏ nhắn đang ngồi rúc bên trong thân xe, vùi đầu vào giữa hai chân, hai tay ôm lấy đầu mình, đặc biệt là vết bỏng màu đỏ chói mắt trên tay.
Thời Cảnh Thường bất chợt thở dài, tựa như hết lo lắng vì điều gì đó.
Lúc nhỏ, anh từng cùng cô chơi trò trốn tìm, lần nào anh đi tìm, cũng là thấy cô trốn trong xe cả, cô đặc biệt thích trốn ở nơi như vậy, bởi nó cho cô cảm giác an toàn và kín đáo, thậm chí còn không bị ai phát hiện!
Thời Cảnh Thường đặt tay lên vai cô, hỏi nhẹ:
- Sơ Sơ, cháu có sao không?
Hứa Sơ Sơ nghe được tiếng nói quen thuộc, cô bất giác ngẩng đầu lên, bấy giờ anh mới thấy, mắt cô đỏ hoe, bên trong còn chứa những giọt lệ trong suốt, chực chờ chảy xuống.
Ngay lập tức, Hứa Sơ Sơ lao vào vòm ngực của Thời Cảnh Thường, ôm lấy thắt lưng anh, ấn chặt mặt mình vào lồng ngực của anh, nước mắt tuôn như mưa, từng giọt từng giọt rơi xuống, nức nở...
Thời Cảnh Thường bất ngờ trước hành động của cô, anh theo bản năng đưa tay muốn đẩy cô ra ngoài, thế nhưng, khi cánh tay chưa kịp chạm đến người Hứa Sơ Sơ, anh đã thu lại.
Một cánh tay khác vuốt đầu cô, nhẹ nhàng dịu dàng, im lặng không nói gì, không lên tiếng.....
Sau một lúc, Hứa Sơ Sơ nín khóc, Thời Cảnh Thường mới đẩy cô ra khỏi người mình, sau đó lên xe lái đi.
Thời Cảnh Thường chở Hứa Sơ Sơ về nhà mình, giống như hôm qua dẫn cô vào phòng, ấn cô xuống giường, rồi lấy hòm thuốc.
Anh lấy từ hòm thuốc ra một chiếc hũ nhỏ trong suốt, cẩn thận dùng chiếc gạt gỗ gợt đi một miếng nhỏ, sau đó nắm lấy cái tay đang sưng đỏ của cô, thoa lên.
Thời Cảnh Thường bôi vô cùng nhẹ nhàng, vô cùng cẩn thận, còn vừa thổi vừa xoa, hệt như sợ sẽ làm đau cô vậy.
Hứa Sơ Sơ thi thoảng hít mũi một tiếng, nhìn anh bôi thuốc mà cảm thấy ấm lòng, có anh ở đây, bên cạnh em.... thật là tốt....
Thời Cảnh Thường bôi thuốc mỡ xong cho cô, Hứa Sơ Sơ liền rút tay lại, cô lật người muốn nằm xuống giường, thế nhưng, Thời Cảnh Thường lại nắm lấy cổ chân cô, giữ lại.
Hứa Sơ Sơ thắc mắc hỏi:
- Chú làm gì vậy?
Thời Cảnh Thường quỳ một nửa trước mặt cô, không ngẩng đầu bình tĩnh đáp:
- Vẫn còn chưa bôi thuốc xong!
Nói rồi, anh lại xoay người loay hoay lục thuốc trong túi đựng đồ.
Hứa Sơ Sơ nghi hoặc cúi đầu nhìn xuống, bây giờ, cô mới để ý, trên chân có một vết xước, chảy máu ra ngoài, có lẽ lúc cô hất văng chiếc ly, nó bị vỡ và một mảnh bắn vào chân cô.
Nhưng mà... kì lạ là... cô chẳng cảm thấy đau.....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.