Chương 31: Lau Mặt!!!
PJH
02/09/2019
Hứa Sơ Sơ ngồi trên giường, chân trắng noãn để dưới đất, hơi nghiêng đầu nhìn người đàn ông quỳ dưới chân mình.
Chú ấy... đẹp trai quá!!!!!
Thật sự luôn, đây là một điều mà Hứa Sơ Sơ phải công nhận, mặc dù theo đuổi anh nhiều năm rồi, nếu nói một phần không phải vì ngoại hình thì chính là nói dối, lúc nhỏ, không phải cô cũng bị cái ngoại hình của anh làm mê mẩn hay sao?
Từ lúc đầu gặp Thời Cảnh Thường, anh đã rất đẹp trai rồi, khuôn mặt gần như là hoàn hảo không góc chết, dù là khi anh không nói chuyện thì cũng vẫn có thể làm người khác chú ý.
Hứa Sơ Sơ nhìn đến thất thần, thậm chí khi Thời Cảnh Thường lên tiếng gọi, cô mới giật mình hoàn hồn.
- Sơ Sơ! Cháu chảy nước miếng kìa! - Thời Cảnh Thường nhìn khóe miệng Hứa Sơ Sơ nói.
Cô nghe liền hoảng hốt đưa tay lên chùi miệng mình, trời ơi nhìn kiểu gì mà chảy cả nước dãi vậy? Xấu hổ, xấu hổ quá!
Vừa nghĩ, Hứa Sơ Sơ vừa vội lau miệng mình, thế nhưng.... lại không thấy gì cả.
Thời Cảnh Thường nhìn cô nhếch môi cười, xoay người đem hòm thuốc cất vào trong.
Hứa Sơ Sơ bặm môi, nói lớn:
- Chú cái đồ lừa đảo này, chú lừa cháu?
Thời Cảnh Thường với lấy chiếc khăn đi vào nhà vệ sinh thấm nước, sau đó đem nó về phía Hứa Sơ Sơ lau mặt cho cô, thuận miệng đáp:
- Cháu nhìn chú đến miệng cũng sắp nhỏ dãi rồi, không phải sao??
Hứa Sơ Sơ vểnh môi, để yên anh dùng khăn lau mặt mình, bất mãn lên tiếng:
- Con mắt nào của chú thấy cháu nhỏ dãi hả? Cháu mới không có!
Thời Cảnh Thường cười thầm, trả lời:
- Hai mắt chú đều thấy!
Hứa Sơ Sơ: "...."
Chú... cái đồ khốn kiếp!!!!!!
Hứa Sơ Sơ bị anh làm cho á khẩu, giận đến mức phồng miệng, trực tiếp im lặng, không nói gì cả, tức chết cô rồi mà!
Thời Cảnh Thường cũng không nói gì, anh chuyên tâm lau tỉ mỉ mặt cô, khi nhìn đến vết đỏ hoe ở đôi mắt, trong lòng liền cảm thấy khó chịu, nó... có chút khó coi....
Nghĩ vậy, Thời Cảnh Thường lại ra sức chà sát hai con mắt của cô, với hi vọng có thể xóa tan đi vết đỏ đó!
Hứa Sơ Sơ cảm thấy mặt mình sắp biến thành cái sàn nhà, còn khăn của anh thì là cái chùi nhà rồi, lau cái quái gì mà mạnh quá vậy? Bộ mặt cô bẩn lắm hả?
Hứa Sơ Sơ bị đau liền lên tiếng:
- A, chú làm gì vậy? Đau quá! Chú nhẹ tay thôi!
Thời Cảnh Thường không quan tâm lời nói của cô, đáp một tiếng lấy lệ:
- Ngồi im đi!!!
Hứa Sơ Sơ bị bất ngờ, chời má, lau đên sắp rách mặt cô rồi mà còn bảo cô ngồi im, chú bị bệnh hả???
Hứa Sơ Sơ hét lớn:
- Chú làm cháu đau quá, nhẹ một chút đi, chú làm cái gì mà mạnh vậy? A! Mau rút ra đi!!!
Thời Cảnh Thường: "..."
Càng nghe càng không trong sáng nổi mà!
- Cháu mà còn phát ra mấy tiếng như vậy nữa là chú quăng cháu ra ngoài đấy! - Thời Cảnh Thường gầm gừ nói.
Chú ấy... đẹp trai quá!!!!!
Thật sự luôn, đây là một điều mà Hứa Sơ Sơ phải công nhận, mặc dù theo đuổi anh nhiều năm rồi, nếu nói một phần không phải vì ngoại hình thì chính là nói dối, lúc nhỏ, không phải cô cũng bị cái ngoại hình của anh làm mê mẩn hay sao?
Từ lúc đầu gặp Thời Cảnh Thường, anh đã rất đẹp trai rồi, khuôn mặt gần như là hoàn hảo không góc chết, dù là khi anh không nói chuyện thì cũng vẫn có thể làm người khác chú ý.
Hứa Sơ Sơ nhìn đến thất thần, thậm chí khi Thời Cảnh Thường lên tiếng gọi, cô mới giật mình hoàn hồn.
- Sơ Sơ! Cháu chảy nước miếng kìa! - Thời Cảnh Thường nhìn khóe miệng Hứa Sơ Sơ nói.
Cô nghe liền hoảng hốt đưa tay lên chùi miệng mình, trời ơi nhìn kiểu gì mà chảy cả nước dãi vậy? Xấu hổ, xấu hổ quá!
Vừa nghĩ, Hứa Sơ Sơ vừa vội lau miệng mình, thế nhưng.... lại không thấy gì cả.
Thời Cảnh Thường nhìn cô nhếch môi cười, xoay người đem hòm thuốc cất vào trong.
Hứa Sơ Sơ bặm môi, nói lớn:
- Chú cái đồ lừa đảo này, chú lừa cháu?
Thời Cảnh Thường với lấy chiếc khăn đi vào nhà vệ sinh thấm nước, sau đó đem nó về phía Hứa Sơ Sơ lau mặt cho cô, thuận miệng đáp:
- Cháu nhìn chú đến miệng cũng sắp nhỏ dãi rồi, không phải sao??
Hứa Sơ Sơ vểnh môi, để yên anh dùng khăn lau mặt mình, bất mãn lên tiếng:
- Con mắt nào của chú thấy cháu nhỏ dãi hả? Cháu mới không có!
Thời Cảnh Thường cười thầm, trả lời:
- Hai mắt chú đều thấy!
Hứa Sơ Sơ: "...."
Chú... cái đồ khốn kiếp!!!!!!
Hứa Sơ Sơ bị anh làm cho á khẩu, giận đến mức phồng miệng, trực tiếp im lặng, không nói gì cả, tức chết cô rồi mà!
Thời Cảnh Thường cũng không nói gì, anh chuyên tâm lau tỉ mỉ mặt cô, khi nhìn đến vết đỏ hoe ở đôi mắt, trong lòng liền cảm thấy khó chịu, nó... có chút khó coi....
Nghĩ vậy, Thời Cảnh Thường lại ra sức chà sát hai con mắt của cô, với hi vọng có thể xóa tan đi vết đỏ đó!
Hứa Sơ Sơ cảm thấy mặt mình sắp biến thành cái sàn nhà, còn khăn của anh thì là cái chùi nhà rồi, lau cái quái gì mà mạnh quá vậy? Bộ mặt cô bẩn lắm hả?
Hứa Sơ Sơ bị đau liền lên tiếng:
- A, chú làm gì vậy? Đau quá! Chú nhẹ tay thôi!
Thời Cảnh Thường không quan tâm lời nói của cô, đáp một tiếng lấy lệ:
- Ngồi im đi!!!
Hứa Sơ Sơ bị bất ngờ, chời má, lau đên sắp rách mặt cô rồi mà còn bảo cô ngồi im, chú bị bệnh hả???
Hứa Sơ Sơ hét lớn:
- Chú làm cháu đau quá, nhẹ một chút đi, chú làm cái gì mà mạnh vậy? A! Mau rút ra đi!!!
Thời Cảnh Thường: "..."
Càng nghe càng không trong sáng nổi mà!
- Cháu mà còn phát ra mấy tiếng như vậy nữa là chú quăng cháu ra ngoài đấy! - Thời Cảnh Thường gầm gừ nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.