Chương 246: Câu Đầu Tiên Cô Ấy Hỏi Tôi!
PJH
14/09/2019
Thẩm Nguyệt nhớ đến khoảng thời gian đầu
bận rộn với công việc chăm sóc từng nguy cơ xảy ra với Hứa Sơ
Sơ, ánh mắt cô sâu thẳm, cố gắng dùng lời nói bình thường
nhất để kể:
- 4 tháng! 15 ca phẫu thuật! 17 lần tiến vào phòng mổ. Cứ cách vài ngày, chúng tôi lại phải đưa Sơ Sơ vào căn phòng đáng ám ảnh một lần, chỉ để kéo dài mạng sống của cô ấy thêm một chút.
- Tim, phổi, các bộ phận chức năng, da mặt, tay, chân, cột sống... không nơi nào là không bị thương nghiêm trọng. Hà Như đã dùng chất hóa học cực mạnh để chế bom, vậy nên một khi nó phát nổ, những kẻ đứng gần sẽ hứng chịu tác hại rất lớn. Sơ Sơ bị ảnh hưởng không sót một chỗ nào.
- Cô ấy nằm trên giường bệnh, dây truyền nước, truyền máu, truyền chất dinh dưỡng,... bám vào cơ thể Sơ Sơ chằng chịt. Những vết bỏng, vết xước, đều bị nhiễm trùng nghiêm trọng.
- Trong 3 tháng đầu, không có đêm nào là Sơ Sơ được bình thường, bởi cứ cách vài tiếng, các chức năng trong cơ thể cô ấy lại hoạt động mất kiểm soát một lần, hành hạ cơ thể cô ấy đến mức tàn tạ.
- Đến khi không thấy được chút khả quan nào, tôi đã mang cô ấy sang Anh, với hi vọng sẽ tìm được người để nối lại dây thần kinh cột sống bị hoại tử. Hàng trăm bác sĩ đã giúp cô ấy làm việc đó, và cô ấy đã tiếp tục sống sót.
Nói tới đây, Thẩm Nguyệt nhìn sang Sở Bắc, tay đặt trên đùi nắm rất chặt, nó đỏ lên như máu đủ để biết anh đang có tâm trạng dồn nén như thế nào.
Thẩm Nguyệt cười nhếch môi, nói tiếp:
- Chưa hết đâu! Anh nghĩ chỉ có thế thôi ư? Sau khi cứu được cơ thể cô ấy, chúng tôi còn đối mặt với thứ khác nữa, đó chính là làm cách nào để Sơ Sơ có thể tỉnh lại.
- 3 tháng, 4 tháng, 5 tháng, 7 tháng, 1 năm, cô ấy không hề tỉnh lại, thậm chí là không mở mắt lấy một lần nào cả! Những vết thương bên ngoài đều đã được xử lí nhưng chúng tôi không thể tiếp cận ý thức của cô ấy để làm gì đó cho não hoạt động.
- Từ ngày viên đạn được lấy ra, đại não của cô ấy hoạt động với năng suất rất thấp, có lúc tôi còn tưởng Sơ Sơ chết não luôn rồi. Cuối cùng. tôi đã thảo luận với các bác sĩ, quyết định dùng điện kích thích các dây thần kinh trong não cô ấy, để thăm dò và khiến nó hoạt động mạnh hơn.
- Thế nhưng cứ một lần lại một lần, tín hiệu sóng não nhận về càng ngày càng thấp. Các bác sĩ đưa ra kết luận là cô ấy không muốn tỉnh lại, thế nên dù có dùng kích thích gì, nếu không có ý chí của cô ấy, thì sẽ hoàn toàn vô nghĩa.
- Sơ Sơ lúc đó gần như đã từ bỏ thế giới này, cô ấy không có dấu hiệu gì là muốn tiếp tục sống cả. Tôi thậm chí còn hoài nghi việc tôi đang dùng máy móc để cố gắng kéo dài mạng sống đang lấp lóe cực khổ ấy có đúng hay không nữa. Bởi Sơ Sơ đâu có muốn tỉnh lại, việc tôi đang làm là dư thừa đối với một người đã muốn chết mà thôi!
Thẩm Nguyệt thở hắt ra một hơi, biểu hiện có chút bức bối, cô nhìn Sở Bắc, nhíu mày hỏi:
- Anh có biết cảm giác một người đã muốn chết mà tôi còn đòi cô ta phải sống lại là thế nào không? Anh hiểu được thứ đó không?
Nhìn Sở Bắc im lặng, Thẩm Nguyệt dời tầm mắt, thở dài. Đó là lần đầu tiên cô thấy việc cứu người lại khó khăn như vậy.
- Vì không tìm được cách nào đẻ truyền đạt ý thức muốn sống đến Sơ Sơ, tôi đã trở lại Trung Quốc, dùng các nguồn tin tìm hiểu về Thời Cảnh Thường. Sau khi biết anh ta vẫn còn sống và đã giết sạch Hứa gia, tôi đã mang tin tức đó về cho Sơ Sơ!
- Tôi lấy chiếc nhẫn của Hứa gia mà lúc trước phẫu thuật phải bỏ đi đem ra đặt lên tay cô ấy, nói. "Hứa gia đã hết rồi, nhà của cậu bây giờ đã đổi tên thành Thời gia. Muốn trả thù cho hàng trăm mạng sống đó thì hãy tỉnh lại mà bò về Trung Quốc làm, còn nếu như không làm được, thì cứ nằm đó nhắm mắt chết thật nhanh đi, tớ sẽ không níu kéo cậu thêm lần nào nữa".
Thẩm Nguyệt gác một chân lên đổi tư thế ngồi, cô cũng tự cảm thấy lúc đó nói có chút phũ, nhưng để làm Sơ Sơ có ý chí sống tiếp, cô chẳng nghĩ được cách gì ngoài việc đem lòng thù hận khác vào trong xương tủy của cô ấy.
Nghiêng đầu, cô lên tiếng nói tiếp:
- Vài ngày sau, chúng tôi thu được sóng não mạnh hơn từ người của Sơ Sơ một chút, lúc đó tôi biết việc mình làm đã có tác dụng. Cứ như thế, dần dần, ý thức của Sơ Sơ tốt hơn hẳn., Chúng tôi đã thành công đưa cô ấy từ cửa môn quan của Diêm Vương một lần nữa quay trở lại với thế giới này!
- Nhưng mà... Tổng thống, anh biết điều gì làm tôi bất ngờ khi cô ấy tỉnh lại là cái gì không? Chính là câu đầu tiên cô ấy nói với tôi!
- 1 năm 2 tháng 16 ngày, Hứa Sơ Sơ đã mở mắt và chỉ duy nhất hỏi tôi một câu: Hứa gia hết thật rồi sao? Khoảng thời gian dài như vậy chỉ chia đều cho 5 chữ ngắn gọn và ghép thành một câu vậy thôi đấy! Anh có thấy buồn cười không?
Đồng thời, lúc đó Thẩm Nguyệt mới biết, câu nói của cô, thật sự đã tác động đến xương tủy Hứa Sơ Sơ nhiều như thế nào!
- 4 tháng! 15 ca phẫu thuật! 17 lần tiến vào phòng mổ. Cứ cách vài ngày, chúng tôi lại phải đưa Sơ Sơ vào căn phòng đáng ám ảnh một lần, chỉ để kéo dài mạng sống của cô ấy thêm một chút.
- Tim, phổi, các bộ phận chức năng, da mặt, tay, chân, cột sống... không nơi nào là không bị thương nghiêm trọng. Hà Như đã dùng chất hóa học cực mạnh để chế bom, vậy nên một khi nó phát nổ, những kẻ đứng gần sẽ hứng chịu tác hại rất lớn. Sơ Sơ bị ảnh hưởng không sót một chỗ nào.
- Cô ấy nằm trên giường bệnh, dây truyền nước, truyền máu, truyền chất dinh dưỡng,... bám vào cơ thể Sơ Sơ chằng chịt. Những vết bỏng, vết xước, đều bị nhiễm trùng nghiêm trọng.
- Trong 3 tháng đầu, không có đêm nào là Sơ Sơ được bình thường, bởi cứ cách vài tiếng, các chức năng trong cơ thể cô ấy lại hoạt động mất kiểm soát một lần, hành hạ cơ thể cô ấy đến mức tàn tạ.
- Đến khi không thấy được chút khả quan nào, tôi đã mang cô ấy sang Anh, với hi vọng sẽ tìm được người để nối lại dây thần kinh cột sống bị hoại tử. Hàng trăm bác sĩ đã giúp cô ấy làm việc đó, và cô ấy đã tiếp tục sống sót.
Nói tới đây, Thẩm Nguyệt nhìn sang Sở Bắc, tay đặt trên đùi nắm rất chặt, nó đỏ lên như máu đủ để biết anh đang có tâm trạng dồn nén như thế nào.
Thẩm Nguyệt cười nhếch môi, nói tiếp:
- Chưa hết đâu! Anh nghĩ chỉ có thế thôi ư? Sau khi cứu được cơ thể cô ấy, chúng tôi còn đối mặt với thứ khác nữa, đó chính là làm cách nào để Sơ Sơ có thể tỉnh lại.
- 3 tháng, 4 tháng, 5 tháng, 7 tháng, 1 năm, cô ấy không hề tỉnh lại, thậm chí là không mở mắt lấy một lần nào cả! Những vết thương bên ngoài đều đã được xử lí nhưng chúng tôi không thể tiếp cận ý thức của cô ấy để làm gì đó cho não hoạt động.
- Từ ngày viên đạn được lấy ra, đại não của cô ấy hoạt động với năng suất rất thấp, có lúc tôi còn tưởng Sơ Sơ chết não luôn rồi. Cuối cùng. tôi đã thảo luận với các bác sĩ, quyết định dùng điện kích thích các dây thần kinh trong não cô ấy, để thăm dò và khiến nó hoạt động mạnh hơn.
- Thế nhưng cứ một lần lại một lần, tín hiệu sóng não nhận về càng ngày càng thấp. Các bác sĩ đưa ra kết luận là cô ấy không muốn tỉnh lại, thế nên dù có dùng kích thích gì, nếu không có ý chí của cô ấy, thì sẽ hoàn toàn vô nghĩa.
- Sơ Sơ lúc đó gần như đã từ bỏ thế giới này, cô ấy không có dấu hiệu gì là muốn tiếp tục sống cả. Tôi thậm chí còn hoài nghi việc tôi đang dùng máy móc để cố gắng kéo dài mạng sống đang lấp lóe cực khổ ấy có đúng hay không nữa. Bởi Sơ Sơ đâu có muốn tỉnh lại, việc tôi đang làm là dư thừa đối với một người đã muốn chết mà thôi!
Thẩm Nguyệt thở hắt ra một hơi, biểu hiện có chút bức bối, cô nhìn Sở Bắc, nhíu mày hỏi:
- Anh có biết cảm giác một người đã muốn chết mà tôi còn đòi cô ta phải sống lại là thế nào không? Anh hiểu được thứ đó không?
Nhìn Sở Bắc im lặng, Thẩm Nguyệt dời tầm mắt, thở dài. Đó là lần đầu tiên cô thấy việc cứu người lại khó khăn như vậy.
- Vì không tìm được cách nào đẻ truyền đạt ý thức muốn sống đến Sơ Sơ, tôi đã trở lại Trung Quốc, dùng các nguồn tin tìm hiểu về Thời Cảnh Thường. Sau khi biết anh ta vẫn còn sống và đã giết sạch Hứa gia, tôi đã mang tin tức đó về cho Sơ Sơ!
- Tôi lấy chiếc nhẫn của Hứa gia mà lúc trước phẫu thuật phải bỏ đi đem ra đặt lên tay cô ấy, nói. "Hứa gia đã hết rồi, nhà của cậu bây giờ đã đổi tên thành Thời gia. Muốn trả thù cho hàng trăm mạng sống đó thì hãy tỉnh lại mà bò về Trung Quốc làm, còn nếu như không làm được, thì cứ nằm đó nhắm mắt chết thật nhanh đi, tớ sẽ không níu kéo cậu thêm lần nào nữa".
Thẩm Nguyệt gác một chân lên đổi tư thế ngồi, cô cũng tự cảm thấy lúc đó nói có chút phũ, nhưng để làm Sơ Sơ có ý chí sống tiếp, cô chẳng nghĩ được cách gì ngoài việc đem lòng thù hận khác vào trong xương tủy của cô ấy.
Nghiêng đầu, cô lên tiếng nói tiếp:
- Vài ngày sau, chúng tôi thu được sóng não mạnh hơn từ người của Sơ Sơ một chút, lúc đó tôi biết việc mình làm đã có tác dụng. Cứ như thế, dần dần, ý thức của Sơ Sơ tốt hơn hẳn., Chúng tôi đã thành công đưa cô ấy từ cửa môn quan của Diêm Vương một lần nữa quay trở lại với thế giới này!
- Nhưng mà... Tổng thống, anh biết điều gì làm tôi bất ngờ khi cô ấy tỉnh lại là cái gì không? Chính là câu đầu tiên cô ấy nói với tôi!
- 1 năm 2 tháng 16 ngày, Hứa Sơ Sơ đã mở mắt và chỉ duy nhất hỏi tôi một câu: Hứa gia hết thật rồi sao? Khoảng thời gian dài như vậy chỉ chia đều cho 5 chữ ngắn gọn và ghép thành một câu vậy thôi đấy! Anh có thấy buồn cười không?
Đồng thời, lúc đó Thẩm Nguyệt mới biết, câu nói của cô, thật sự đã tác động đến xương tủy Hứa Sơ Sơ nhiều như thế nào!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.