Chương 245: Tôi Đã Thật Sự Nghĩ Cô Ấy Không Phải Là Con Người!
PJH
14/09/2019
Thẩm Nguyệt chống tay lên đầu, nhớ lại
hình ảnh của 3 năm trước, quang cảnh một lần nữa như hiện lên
trước mắt:
- Thời Cảnh Thường ở khá gần Sơ Sơ, ngay lúc Hà Như bắn viên đạn vào cô ấy, người của tôi và anh ta đều đồng loạt rút súng, nhưng mà... điều tôi không ngờ được, chính là Thời Cảnh Thường lại lao về phía cô ấy, trong khi... Hà Như đang kích hoạt quả bom đó phát nổ.
- Bà ta cầm quả bom và cười rất kinh khủng, tiếng kim giây chạy rất nhanh, tôi thậm chí không thể biết được lúc đó còn bao nhiêu giây thì nó sẽ phát nổ.
- Ngay lúc tôi tưởng chừng như mọi thứ đã kết thúc, thì Thời Cảnh Thường lại đẩy Hứa Sơ Sơ ra rất xa, anh ta gần như là dùng hết lực hất văng cô ấy về phía sau, ngay lúc anh ta quay lưng lại, thì quả bom lập tức phát nổ.
- Lực của nó rất mạnh, đủ để đẩy văng cả chúng tôi đang đứng cách đó 10 mét, lúc ấy, tôi thật sự không nghĩ Thời Cảnh Thường sẽ còn sống. Bởi khoảng cách của anh ta và Hà Như gần như là rất sát, vậy mà anh ta vẫn có thể thoát được.
- Sau cú va chạm, tôi và người của tôi đã mang theo Sơ Sơ nhanh chóng rời đi, loại bom hóa học đó có chất độc cực mạnh, vậy nên chúng tôi đã rút ngay lập tức. Hình ảnh cuối cùng mà tôi còn nhìn thấy, chính là Thời Cảnh Thường bị quả bom hất ngã xuống đất, bay một khoảng rất xa ra phía ngoài, toàn thân anh ta đều bốc khói, cứ như là đã bị thương rất nặng. Tôi chẳng thể nào nhìn được mặt của anh ta.
- Và cứ thế, tôi mang theo Sơ Sơ rời đi. Trên máy bay, lúc tôi sờ vào động mạch cổ của cô ấy, tôi đã nhận ra cô ấy vẫn còn sống. Dù là mạch rất yếu và chập chờn không rõ ràng, nhưng người của tôi đã nhanh chóng cấp cứu cho Sơ Sơ.
- Ở Đông Nam Á tôi có địa bàn, nên đã đưa cô ấy về nơi gần nhất, tiến hành chữa trị. Lúc đó, bác sĩ mà tôi tìm đến đã nói cho tôi những tin rất bất ngờ.
Thẩm Nguyệt liếm môi, nhìn tay Sở Bắc hơi nắm chặt, nói tiếp:
- Anh ta nói viên đạn không hề đi xuyên qua đầu Sơ Sơ, mà nó... bị mắc kẹt ngay trong não của cô ấy!
Ánh mắt Sở Bắc chấn động, Thẩm Nguyệt thậm chí còn nhìn thấy bả vai anh ta run nhè nhẹ.
Cô dời tầm mắt, tiếp tục lên tiếng:
- Lúc đó, việc quyết định phải làm như thế nào đã khiến chúng tôi rất đau đầu. Bởi bác sĩ đã nói sẽ không thể phẫu thuật lấy viên đạn ra, điều đó sẽ khiến não của cô ấy bị tổn thương, và rất có thể ảnh hưởng đến đại não, cô ấy sẽ chết ngay lập tức.
- Cứ như thế, 2 tiếng trôi qua, chúng tôi đã không thể làm gì, não của Sơ Sơ bắt đầu phù to và sưng tấy, đè lên những dây thần kinh điều khiển cơ thể, ngoài việc cầm máu chúng tôi gần như là đứng nhìn cô ấy chịu đựng cơn đau đến chết dần chết mòn.
- Và rồi... tôi đã quyết định cho phẫu thuật. Một người bạn tôi quen ở chợ đêm đã đến và giúp tôi làm điều đó. Cô ấy nói... phải tiến hành tháo bỏ một phần hộp sọ, lấy viên đạn ra một cách nhanh chóng, sau đó khâu vết thương lại thì mọi chuyện sẽ được giải quyết, Thế nhưng, điều quan trọng khi ấy là chúng tôi phẫu thuật trong tình trạng không nắm trong tay đến 1% thành công!
- Mọi sự rủi ro đều phải chấp nhận, mọi tác dụng phụ cũng đều phải đồng ý.
Thẩm Nguyệt mím môi, đến bây giờ, cô vẫn còn nhớ, trong căn phòng lạnh toát ấy, cô đã chĩa súng vào đầu từng người làm ca phẫu thuật đó, để chắc chắn rằng họ sẽ đủ sợ hãi mà làm được. Hoặc nếu không, cô sẽ tiễn họ xuống chung suối vàng với Sơ Sơ.
Và... nó đã có tác dụng.
- Thật may mắn, kì tích đã xảy ra, Sơ Sơ được phẫu thuật thành công và đã loại bỏ viên đạn trong đầu ra ngoài. Chúng tôi sắp xếp điều trị để theo dõi cô ấy, đưa về nơi của tôi để đầy đủ trang thiết bị hơn.
- Thế nhưng.....
Nói đến đây, Thẩm Nguyệt hơi ngừng lại, cô liếm môi, sau vài giây mới nói tiếp:
- Đã có sự cố xảy ra, thời gian viên đạn nằm trong não cô ấy, đã đè lên dây thần kinh cột sống, khiến cho... nó bị hủy hoại mất một phần dây thần kinh đó.
- Cũng có nghĩa là... cột sống của cô ấy sẽ không dùng được. Sơ Sơ có nguy cơ nằm liệt giường và trở thành người thực vật... chỉ vì điều đó!
- Lúc ấy, trong đầu tôi chỉ hiện lên một điều, tôi đã thật sự nghĩ cô ấy... sẽ không thể sống như một con người bình thường!
- Thời Cảnh Thường ở khá gần Sơ Sơ, ngay lúc Hà Như bắn viên đạn vào cô ấy, người của tôi và anh ta đều đồng loạt rút súng, nhưng mà... điều tôi không ngờ được, chính là Thời Cảnh Thường lại lao về phía cô ấy, trong khi... Hà Như đang kích hoạt quả bom đó phát nổ.
- Bà ta cầm quả bom và cười rất kinh khủng, tiếng kim giây chạy rất nhanh, tôi thậm chí không thể biết được lúc đó còn bao nhiêu giây thì nó sẽ phát nổ.
- Ngay lúc tôi tưởng chừng như mọi thứ đã kết thúc, thì Thời Cảnh Thường lại đẩy Hứa Sơ Sơ ra rất xa, anh ta gần như là dùng hết lực hất văng cô ấy về phía sau, ngay lúc anh ta quay lưng lại, thì quả bom lập tức phát nổ.
- Lực của nó rất mạnh, đủ để đẩy văng cả chúng tôi đang đứng cách đó 10 mét, lúc ấy, tôi thật sự không nghĩ Thời Cảnh Thường sẽ còn sống. Bởi khoảng cách của anh ta và Hà Như gần như là rất sát, vậy mà anh ta vẫn có thể thoát được.
- Sau cú va chạm, tôi và người của tôi đã mang theo Sơ Sơ nhanh chóng rời đi, loại bom hóa học đó có chất độc cực mạnh, vậy nên chúng tôi đã rút ngay lập tức. Hình ảnh cuối cùng mà tôi còn nhìn thấy, chính là Thời Cảnh Thường bị quả bom hất ngã xuống đất, bay một khoảng rất xa ra phía ngoài, toàn thân anh ta đều bốc khói, cứ như là đã bị thương rất nặng. Tôi chẳng thể nào nhìn được mặt của anh ta.
- Và cứ thế, tôi mang theo Sơ Sơ rời đi. Trên máy bay, lúc tôi sờ vào động mạch cổ của cô ấy, tôi đã nhận ra cô ấy vẫn còn sống. Dù là mạch rất yếu và chập chờn không rõ ràng, nhưng người của tôi đã nhanh chóng cấp cứu cho Sơ Sơ.
- Ở Đông Nam Á tôi có địa bàn, nên đã đưa cô ấy về nơi gần nhất, tiến hành chữa trị. Lúc đó, bác sĩ mà tôi tìm đến đã nói cho tôi những tin rất bất ngờ.
Thẩm Nguyệt liếm môi, nhìn tay Sở Bắc hơi nắm chặt, nói tiếp:
- Anh ta nói viên đạn không hề đi xuyên qua đầu Sơ Sơ, mà nó... bị mắc kẹt ngay trong não của cô ấy!
Ánh mắt Sở Bắc chấn động, Thẩm Nguyệt thậm chí còn nhìn thấy bả vai anh ta run nhè nhẹ.
Cô dời tầm mắt, tiếp tục lên tiếng:
- Lúc đó, việc quyết định phải làm như thế nào đã khiến chúng tôi rất đau đầu. Bởi bác sĩ đã nói sẽ không thể phẫu thuật lấy viên đạn ra, điều đó sẽ khiến não của cô ấy bị tổn thương, và rất có thể ảnh hưởng đến đại não, cô ấy sẽ chết ngay lập tức.
- Cứ như thế, 2 tiếng trôi qua, chúng tôi đã không thể làm gì, não của Sơ Sơ bắt đầu phù to và sưng tấy, đè lên những dây thần kinh điều khiển cơ thể, ngoài việc cầm máu chúng tôi gần như là đứng nhìn cô ấy chịu đựng cơn đau đến chết dần chết mòn.
- Và rồi... tôi đã quyết định cho phẫu thuật. Một người bạn tôi quen ở chợ đêm đã đến và giúp tôi làm điều đó. Cô ấy nói... phải tiến hành tháo bỏ một phần hộp sọ, lấy viên đạn ra một cách nhanh chóng, sau đó khâu vết thương lại thì mọi chuyện sẽ được giải quyết, Thế nhưng, điều quan trọng khi ấy là chúng tôi phẫu thuật trong tình trạng không nắm trong tay đến 1% thành công!
- Mọi sự rủi ro đều phải chấp nhận, mọi tác dụng phụ cũng đều phải đồng ý.
Thẩm Nguyệt mím môi, đến bây giờ, cô vẫn còn nhớ, trong căn phòng lạnh toát ấy, cô đã chĩa súng vào đầu từng người làm ca phẫu thuật đó, để chắc chắn rằng họ sẽ đủ sợ hãi mà làm được. Hoặc nếu không, cô sẽ tiễn họ xuống chung suối vàng với Sơ Sơ.
Và... nó đã có tác dụng.
- Thật may mắn, kì tích đã xảy ra, Sơ Sơ được phẫu thuật thành công và đã loại bỏ viên đạn trong đầu ra ngoài. Chúng tôi sắp xếp điều trị để theo dõi cô ấy, đưa về nơi của tôi để đầy đủ trang thiết bị hơn.
- Thế nhưng.....
Nói đến đây, Thẩm Nguyệt hơi ngừng lại, cô liếm môi, sau vài giây mới nói tiếp:
- Đã có sự cố xảy ra, thời gian viên đạn nằm trong não cô ấy, đã đè lên dây thần kinh cột sống, khiến cho... nó bị hủy hoại mất một phần dây thần kinh đó.
- Cũng có nghĩa là... cột sống của cô ấy sẽ không dùng được. Sơ Sơ có nguy cơ nằm liệt giường và trở thành người thực vật... chỉ vì điều đó!
- Lúc ấy, trong đầu tôi chỉ hiện lên một điều, tôi đã thật sự nghĩ cô ấy... sẽ không thể sống như một con người bình thường!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.