Chương 223: Cậu Nhất Định Phải Cẩn Thận!
PJH
13/09/2019
Hứa Sơ Sơ nói chuyện với Thẩm Nguyệt một hồi, cả hai cũng nhanh chóng kết thúc cuộc gọi.
Trước khi tắt máy, Thẩm Nguyệt ở đầu dây bên kia lên tiếng nhắc nhở cô:
- Sơ Sơ, chuyện lần này rất nguy hiểm, cậu nhất định phải cẩn thận, biết chưa?
Hứa Sơ Sơ cười mỉm, đáp:
- Được rồi, Thẩm Nguyệt, cậu từ khi nào nghi ngờ năng lực của mình như vậy. Không sao đâu, mình sẽ tự bảo vệ mình tốt!
Nói xong câu này, Hứa Sơ Sơ cúp máy luôn, cô mở cửa đi vào trong xe, tiếp tục làm tiếp việc mình đang dang dở.
Thẩm Nguyệt đang ngồi trên ghế, cô xoay xoay chiếc điện thoại của mình, sau một lúc, nghiêng đầu gọi:
- Lăng Nha!!
Ngay lập tức, từ bên trái một người đàn ông xuất hiện, đứng sau lưng Thẩm Nguyệt, lên tiếng:
- Lão đại, cô có gì căn dặn!
Thẩm Nguyệt không quay đầu, chỉ nói:
- Cử vài người theo sát Sơ Sơ, báo về cho tôi những hành động của cô ấy mới nhất!
Người đàn ông tên Lăng Nha cúi đầu, trả lời:
- Vâng, lão đại!
Vừa dứt lời, Thẩm Nguyệt đã nói tiếp:
- Còn nữa... nếu bọn họ vô dụng đến mức để Sơ Sơ phát hiện được, vậy thì nhắn với họ không cần về đây nữa đâu!
Lăng Nha im lặng 2s rồi đáp:
- Tôi đã biết! - Nói rồi, người đàn ông nhanh chóng lui ra ngoài.
Thẩm Nguyệt nhìn chiếc điện thoai, thở hắt ra một hơi, sau đó quăng lên bàn, không đụng tới nữa.
Cô chống đầu dựa người ra sau ghế, mệt mỏi nhắm mắt.
Sơ Sơ, phải làm cách nào để nói với cậu được đây! Câu chuyện động trời ấy, liệu cậu có nghe nổi không?
Nghĩ nghĩ, Thẩm Nguyệt lại thở dài.
Thôi vậy, cứ đợi chuyện này qua đã, rồi tìm cơ hội nói sau. Chỉ mong rằng, trận chiến đó sẽ không làm cậu bị thương, bằng không.... mọi thứ đều hóa công cốc...
-------..----------...---------------------
Hứa Sơ Sơ ngồi lên xe, cô xem tiếp tư liệu trên tay mình, càng xem càng rối, mặc dù thông tin Sở Bắc tìm được rất đầy đủ, khi ghép chúng lại cũng quá hợp nhau, không còn nghi vấn gì nữa.
Nhưng mà.... khi tách nó ra, có một số chi tiết lại rất mơ hồ, thậm chí là vô lí, khiến cô nghĩ không thông.
Hứa Sơ Sơ cắn môi, ngước đầu nói:
- Không đợi được, một tổ đi đến bệnh viện nơi Hà Như từng phẫu thuật thẩm mỹ lấy bản gốc về đây cho tôi, bao gồm bản ghi chép gây mê nữa, ngay bây giờ, mau lên!
Mọi vô lí nhỏ đều được đặt khéo léo bên cạnh một cái có lí lớn, vậy nên hiển nhiên phần vô lí đó bị che đi và không ai nhìn thấy sự vô lí của nó. Thế nhưng, những cái nhỏ đó rất có khi lại là điều mà cô đang tìm kiếm thì sao?
Điều quan trọng hơn nữa, những vô lí này đều bắt nguồn từ bản phẫu thuật thẩm mỹ, và nó.... làm cô cảm thấy không đúng một chút nào.
Vậy nên, tìm từ cái đó chính là sự khởi đầu cho việc tìm câu trả lời của hàng loạt nghi vấn phía sau. Việc bắt đầu từ đây chính là cách tốt nhất!
Đám cảnh sát nhìn nhau, rồi tự giác chia thành một tổ, trước khi đi, họ có chút ấp úng nhìn Hứa Sơ Sơ, hỏi:
- Nhưng mà... bệnh viện đó không cho chúng tôi bản gốc, lần trước đã không xem được rồi, lần này... phải làm cách nào mới có thể lấy nó đây?
Hứa Sơ Sơ nhướng mày, buộc miệng nói:
- Vậy thì trộm đi!
Đám cảnh sát ngay lập tức đứng hình, không nói nên lời, chớp to đôi mắt ngạc nhiên nhìn Hứa Sơ Sơ, khiến cô giật mình nghĩ lại, chết mòe rồi, cô mới vừa nói cái quái gì vậy nhỉ?
Quên mất mấy thánh này là cảnh sát - là thể loại chính nghĩa dùng để bắt cái xấu, cái ác. Và đương nhiên, việc trộm là thứ nằm trong cái xấu rồi, cô bảo họ đi trộm, chẳng khác nào bảo họ làm trái lại với lí tưởng xưa giờ mình học chứ?
Đúng là người làm chuyện xấu riết như cô không nên có một người chú làm chính nghĩa mà, cứ quen mồm rồi nói toạt ra!
Mà chính nghĩa là cái méo gì cho hiện tại chứ? Có giúp cô tìm ra được sự thật không?
Má nó, chính cái quần nghĩa cái quần, đến một bản gốc cũng không lấy được, quyền uy nào bằng làm việc xấu chứ?
Đảo mắt một chút, Hứa Sơ Sơ lên tiếng:
- Ý tôi là... dùng mọi cách để lấy đi! Các anh không biết nghĩ sao? Còn hỏi tôi làm gì! Tóm lại, không biết là bằng cách nào, chỉ cần đem nó về đây, thì các anh xong nhiệm vụ, nếu không đem về được, cứ tới chỗ tổng thống điểm danh, tôi không tiễn!
Trước khi tắt máy, Thẩm Nguyệt ở đầu dây bên kia lên tiếng nhắc nhở cô:
- Sơ Sơ, chuyện lần này rất nguy hiểm, cậu nhất định phải cẩn thận, biết chưa?
Hứa Sơ Sơ cười mỉm, đáp:
- Được rồi, Thẩm Nguyệt, cậu từ khi nào nghi ngờ năng lực của mình như vậy. Không sao đâu, mình sẽ tự bảo vệ mình tốt!
Nói xong câu này, Hứa Sơ Sơ cúp máy luôn, cô mở cửa đi vào trong xe, tiếp tục làm tiếp việc mình đang dang dở.
Thẩm Nguyệt đang ngồi trên ghế, cô xoay xoay chiếc điện thoại của mình, sau một lúc, nghiêng đầu gọi:
- Lăng Nha!!
Ngay lập tức, từ bên trái một người đàn ông xuất hiện, đứng sau lưng Thẩm Nguyệt, lên tiếng:
- Lão đại, cô có gì căn dặn!
Thẩm Nguyệt không quay đầu, chỉ nói:
- Cử vài người theo sát Sơ Sơ, báo về cho tôi những hành động của cô ấy mới nhất!
Người đàn ông tên Lăng Nha cúi đầu, trả lời:
- Vâng, lão đại!
Vừa dứt lời, Thẩm Nguyệt đã nói tiếp:
- Còn nữa... nếu bọn họ vô dụng đến mức để Sơ Sơ phát hiện được, vậy thì nhắn với họ không cần về đây nữa đâu!
Lăng Nha im lặng 2s rồi đáp:
- Tôi đã biết! - Nói rồi, người đàn ông nhanh chóng lui ra ngoài.
Thẩm Nguyệt nhìn chiếc điện thoai, thở hắt ra một hơi, sau đó quăng lên bàn, không đụng tới nữa.
Cô chống đầu dựa người ra sau ghế, mệt mỏi nhắm mắt.
Sơ Sơ, phải làm cách nào để nói với cậu được đây! Câu chuyện động trời ấy, liệu cậu có nghe nổi không?
Nghĩ nghĩ, Thẩm Nguyệt lại thở dài.
Thôi vậy, cứ đợi chuyện này qua đã, rồi tìm cơ hội nói sau. Chỉ mong rằng, trận chiến đó sẽ không làm cậu bị thương, bằng không.... mọi thứ đều hóa công cốc...
-------..----------...---------------------
Hứa Sơ Sơ ngồi lên xe, cô xem tiếp tư liệu trên tay mình, càng xem càng rối, mặc dù thông tin Sở Bắc tìm được rất đầy đủ, khi ghép chúng lại cũng quá hợp nhau, không còn nghi vấn gì nữa.
Nhưng mà.... khi tách nó ra, có một số chi tiết lại rất mơ hồ, thậm chí là vô lí, khiến cô nghĩ không thông.
Hứa Sơ Sơ cắn môi, ngước đầu nói:
- Không đợi được, một tổ đi đến bệnh viện nơi Hà Như từng phẫu thuật thẩm mỹ lấy bản gốc về đây cho tôi, bao gồm bản ghi chép gây mê nữa, ngay bây giờ, mau lên!
Mọi vô lí nhỏ đều được đặt khéo léo bên cạnh một cái có lí lớn, vậy nên hiển nhiên phần vô lí đó bị che đi và không ai nhìn thấy sự vô lí của nó. Thế nhưng, những cái nhỏ đó rất có khi lại là điều mà cô đang tìm kiếm thì sao?
Điều quan trọng hơn nữa, những vô lí này đều bắt nguồn từ bản phẫu thuật thẩm mỹ, và nó.... làm cô cảm thấy không đúng một chút nào.
Vậy nên, tìm từ cái đó chính là sự khởi đầu cho việc tìm câu trả lời của hàng loạt nghi vấn phía sau. Việc bắt đầu từ đây chính là cách tốt nhất!
Đám cảnh sát nhìn nhau, rồi tự giác chia thành một tổ, trước khi đi, họ có chút ấp úng nhìn Hứa Sơ Sơ, hỏi:
- Nhưng mà... bệnh viện đó không cho chúng tôi bản gốc, lần trước đã không xem được rồi, lần này... phải làm cách nào mới có thể lấy nó đây?
Hứa Sơ Sơ nhướng mày, buộc miệng nói:
- Vậy thì trộm đi!
Đám cảnh sát ngay lập tức đứng hình, không nói nên lời, chớp to đôi mắt ngạc nhiên nhìn Hứa Sơ Sơ, khiến cô giật mình nghĩ lại, chết mòe rồi, cô mới vừa nói cái quái gì vậy nhỉ?
Quên mất mấy thánh này là cảnh sát - là thể loại chính nghĩa dùng để bắt cái xấu, cái ác. Và đương nhiên, việc trộm là thứ nằm trong cái xấu rồi, cô bảo họ đi trộm, chẳng khác nào bảo họ làm trái lại với lí tưởng xưa giờ mình học chứ?
Đúng là người làm chuyện xấu riết như cô không nên có một người chú làm chính nghĩa mà, cứ quen mồm rồi nói toạt ra!
Mà chính nghĩa là cái méo gì cho hiện tại chứ? Có giúp cô tìm ra được sự thật không?
Má nó, chính cái quần nghĩa cái quần, đến một bản gốc cũng không lấy được, quyền uy nào bằng làm việc xấu chứ?
Đảo mắt một chút, Hứa Sơ Sơ lên tiếng:
- Ý tôi là... dùng mọi cách để lấy đi! Các anh không biết nghĩ sao? Còn hỏi tôi làm gì! Tóm lại, không biết là bằng cách nào, chỉ cần đem nó về đây, thì các anh xong nhiệm vụ, nếu không đem về được, cứ tới chỗ tổng thống điểm danh, tôi không tiễn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.