Chương 111: Cháu Không Làm Gì Nữa, Chú Có Đuổi Cháu Đi Không?
PJH
11/09/2019
Tay Hứa Sơ Sơ bỗng dừng lại, cô cứng nhắc ngẩng đầu lên nhìn Thời Cảnh Thường, có chút không thể tin nổi.
Dì Tầm mang sữa lên đúng lúc nghe được chuyện này, bà thắc mắc nhìn Thời Cảnh Thường hỏi:
- Thiếu gia, sao đột nhiên lại muốn tiểu thư chuyển đến trọ, ở đây không tốt sao?
Thời Cảnh Thường không nhìn bà, ánh mắt vẫn bình thản nhìn Hứa Sơ Sơ, nói:
- Dì đừng xen vào chuyện này!
Dì Tầm vô cùng bất ngờ, đây là lần đầu tiên bà thấy Thời Cảnh Thường nói chuyện như vậy, ánh mắt thật lạnh lùng.
Bị doa sợ, dì Tầm ngậm miệng lui về sau, không lên tiếng nữa.
Hứa Sơ Sơ biết bà ấy cũng không thể làm được gì, tay cô nắm chặt, nuốt một ngụm nước bọt, nói:
- Cháu không đi đâu cả!
Thời Cảnh Thường híp mắt nhìn cô, lên giọng đanh thép:
- Sơ Sơ....
Nhưng lời đang nói của anh bỗng chốc bị người con gái trước mặt chặn lại:
- Nếu như chú thuê phòng trọ rồi vậy thì chú đến đó ở đi, cháu không có lí do gì để chuyển đi cả!
Nói xong, Hứa Sơ Sơ đứng bật dậy, cô rời bàn ăn một cách nhanh chóng, chạy lên lầu.
Tay sắp chạm tới cửa phòng đột nhiên bị kéo lại, Hứa Sơ Sơ bất ngờ quay đầu.
Thời Cảnh Thường nắm lấy tay cô, lên tiếng:
- Sơ Sơ, đừng ngoan cố nữa, ngày mai hãy chuyển đến phòng trọ đi, nơi đó khá gần trường, cháu có thể đi học thuận lợi hơn!
Hứa Sơ Sơ vùng tay anh ra, đáp:
- Tại sao cháu phải tới đó chứ? Tại sao cháu lại phải chuyển đi? Chú đang muốn vứt bỏ cháu ư?
Thời Cảnh Thường lắc đầu, ngay lập tức phản bác:
- Không phải....
- Không phải thì là sao? Chú đã từng nói đây là nhà cháu mà? Chú đã nói sẽ cho cháu ở đây mà? Sao bây giờ lại muốn đuổi cháu đi? - Hứa Sơ Sơ một lần nữa cắt ngang lời Thời Cảnh Thường, nói giọng oan ức
Thời Cảnh Thường nhìn cô, bị chính lời nói của mình chặn họng, không lên tiếng đáp lại...
Anh đã từng hứa như thế, nhưng mà.....
- Sơ Sơ, chúng ta không thể như thế này mãi được, cháu phải cách xa chú, có biết không? - Thời Cảnh Thường khó khăn nói.
Hứa Sơ Sơ nhìn anh, cô mím môi gặn giọng hỏi:
- Cháu không làm gì nữa, thì chú có đuổi cháu đi không?
Câu hỏi của cô làm Thời Cảnh Thường đứng hình, anh bất đông đứng nhìn cô, không trả lời.
Hứa Sơ Sơ bây giờ tựa như một chú chó nhỏ, nhìn anh bằng ánh mắt khẩn thiết, chỉ sợ rằng mình sẽ bị đem bỏ đi!
Tính đến hiện tại, anh quả thật có chút quá đáng, vì những suy nghĩ riêng của bản thân, mà ích kỉ muốn đưa cô ra xa mình. Không nghĩ đến, cô đã chẳng còn nơi để về nữa rồi. Cô bị chính người thân mình ruồng bỏ, mà đến bây giờ, anh cũng đang muốn ruồng bỏ cô....
Hứa Sơ Sơ nói xong, nhanh tay mở cửa chạy vào phòng, đóng kín lại, không cho Thời Cảnh Thường một cơ hội trả lời nào.
Cô đứng dựa vào cửa cúi đầu nhìn xuống đất.
Chú ấy... lại muốn bỏ cô rồi!! Không phải lúc trước đã từng hứa sẽ không bỏ cô sao? Lời hứa của chú ấy... không đáng giá đến vậy?
Chợt trong phòng vang lên tiếng điện thoại, Hứa Sơ Sơ bất giác ngẩng đầu lên, cô tiến đến gần bàn, cầm lấy di động nhấc lên nghe.
Bên kia truyền đến tiếng nói:
- Sơ Sơ, là ta!
Ánh mắt Hứa Sơ Sơ trong phút chốc biến động, cô điều chỉnh giọng, đáp:
- Bà ngoại!
-----...--------------...-------------
Thời Cảnh Thường từ thư phòng xuống lầu, anh nhìn quanh một lượt không thấy Hứa Sơ Sơ đâu, liền hỏi dì Tầm:
- Dì Tầm, Sơ Sơ đâu rồi?
Dì Tầm đang dọn thức ăn cho bữa trưa nghe anh hỏi liền trả lời:
- Dạ, thiếu gia, lúc nãy tiểu thư ra ngoài rồi! Tôi có thấy cô ấy lên một chiếc xe, hình như biển số... là của Tô gia thì phải!
Biển số xe T - 5555, con số này Bắc Kinh có bao nhiêu người có chứ??? Bà cũng không thể nhìn lầm được!
Thời Cảnh Thường nhíu mày, không lên tiếng. Tô gia? Bên đó sao đột nhiên lại tới tìm Sơ Sơ chứ?
Dì Tầm mang sữa lên đúng lúc nghe được chuyện này, bà thắc mắc nhìn Thời Cảnh Thường hỏi:
- Thiếu gia, sao đột nhiên lại muốn tiểu thư chuyển đến trọ, ở đây không tốt sao?
Thời Cảnh Thường không nhìn bà, ánh mắt vẫn bình thản nhìn Hứa Sơ Sơ, nói:
- Dì đừng xen vào chuyện này!
Dì Tầm vô cùng bất ngờ, đây là lần đầu tiên bà thấy Thời Cảnh Thường nói chuyện như vậy, ánh mắt thật lạnh lùng.
Bị doa sợ, dì Tầm ngậm miệng lui về sau, không lên tiếng nữa.
Hứa Sơ Sơ biết bà ấy cũng không thể làm được gì, tay cô nắm chặt, nuốt một ngụm nước bọt, nói:
- Cháu không đi đâu cả!
Thời Cảnh Thường híp mắt nhìn cô, lên giọng đanh thép:
- Sơ Sơ....
Nhưng lời đang nói của anh bỗng chốc bị người con gái trước mặt chặn lại:
- Nếu như chú thuê phòng trọ rồi vậy thì chú đến đó ở đi, cháu không có lí do gì để chuyển đi cả!
Nói xong, Hứa Sơ Sơ đứng bật dậy, cô rời bàn ăn một cách nhanh chóng, chạy lên lầu.
Tay sắp chạm tới cửa phòng đột nhiên bị kéo lại, Hứa Sơ Sơ bất ngờ quay đầu.
Thời Cảnh Thường nắm lấy tay cô, lên tiếng:
- Sơ Sơ, đừng ngoan cố nữa, ngày mai hãy chuyển đến phòng trọ đi, nơi đó khá gần trường, cháu có thể đi học thuận lợi hơn!
Hứa Sơ Sơ vùng tay anh ra, đáp:
- Tại sao cháu phải tới đó chứ? Tại sao cháu lại phải chuyển đi? Chú đang muốn vứt bỏ cháu ư?
Thời Cảnh Thường lắc đầu, ngay lập tức phản bác:
- Không phải....
- Không phải thì là sao? Chú đã từng nói đây là nhà cháu mà? Chú đã nói sẽ cho cháu ở đây mà? Sao bây giờ lại muốn đuổi cháu đi? - Hứa Sơ Sơ một lần nữa cắt ngang lời Thời Cảnh Thường, nói giọng oan ức
Thời Cảnh Thường nhìn cô, bị chính lời nói của mình chặn họng, không lên tiếng đáp lại...
Anh đã từng hứa như thế, nhưng mà.....
- Sơ Sơ, chúng ta không thể như thế này mãi được, cháu phải cách xa chú, có biết không? - Thời Cảnh Thường khó khăn nói.
Hứa Sơ Sơ nhìn anh, cô mím môi gặn giọng hỏi:
- Cháu không làm gì nữa, thì chú có đuổi cháu đi không?
Câu hỏi của cô làm Thời Cảnh Thường đứng hình, anh bất đông đứng nhìn cô, không trả lời.
Hứa Sơ Sơ bây giờ tựa như một chú chó nhỏ, nhìn anh bằng ánh mắt khẩn thiết, chỉ sợ rằng mình sẽ bị đem bỏ đi!
Tính đến hiện tại, anh quả thật có chút quá đáng, vì những suy nghĩ riêng của bản thân, mà ích kỉ muốn đưa cô ra xa mình. Không nghĩ đến, cô đã chẳng còn nơi để về nữa rồi. Cô bị chính người thân mình ruồng bỏ, mà đến bây giờ, anh cũng đang muốn ruồng bỏ cô....
Hứa Sơ Sơ nói xong, nhanh tay mở cửa chạy vào phòng, đóng kín lại, không cho Thời Cảnh Thường một cơ hội trả lời nào.
Cô đứng dựa vào cửa cúi đầu nhìn xuống đất.
Chú ấy... lại muốn bỏ cô rồi!! Không phải lúc trước đã từng hứa sẽ không bỏ cô sao? Lời hứa của chú ấy... không đáng giá đến vậy?
Chợt trong phòng vang lên tiếng điện thoại, Hứa Sơ Sơ bất giác ngẩng đầu lên, cô tiến đến gần bàn, cầm lấy di động nhấc lên nghe.
Bên kia truyền đến tiếng nói:
- Sơ Sơ, là ta!
Ánh mắt Hứa Sơ Sơ trong phút chốc biến động, cô điều chỉnh giọng, đáp:
- Bà ngoại!
-----...--------------...-------------
Thời Cảnh Thường từ thư phòng xuống lầu, anh nhìn quanh một lượt không thấy Hứa Sơ Sơ đâu, liền hỏi dì Tầm:
- Dì Tầm, Sơ Sơ đâu rồi?
Dì Tầm đang dọn thức ăn cho bữa trưa nghe anh hỏi liền trả lời:
- Dạ, thiếu gia, lúc nãy tiểu thư ra ngoài rồi! Tôi có thấy cô ấy lên một chiếc xe, hình như biển số... là của Tô gia thì phải!
Biển số xe T - 5555, con số này Bắc Kinh có bao nhiêu người có chứ??? Bà cũng không thể nhìn lầm được!
Thời Cảnh Thường nhíu mày, không lên tiếng. Tô gia? Bên đó sao đột nhiên lại tới tìm Sơ Sơ chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.