Chú À! Em Yêu Anh!

Chương 110: Tận Cùng Của Nỗi Đau!

PJH

11/09/2019

Hứa Sơ Sơ chạy nhanh về phòng, cô đóng mạnh cửa lại, rồi ngồi phịch xuống đất, cô nắm chặt chiếc khăn đang che thân mình, cảm thấy bản thân xấu hổ vô cùng.

Thu hai chân dài gấp trở lại, Hứa Sơ sơ vùi đầu mình vào giữa, cố vùi thật sâu, như không bao giờ muốn trở ra nữa.

Một dòng nước ấm lặng lẽ chảy ra từ khóe mắt, rơi xuống nền nhà vỡ tan.....

Thời Cảnh Thường chống tay ngồi xuống giường, nhắm mắt không lên tiếng, anh vò tóc mình ướt sũng, nghĩ lại những chuyện lúc nãy mà cảm thấy mệt mỏi.

"Choang" Một tiếng động lớn vang lên, Thời Cảnh Thường dùng tay gạt toàn bộ mọi thứ trên bàn gần đó, đèn bàn rơi xuống đất, tạo thành một tiếng chói tai, xẹt ra tia điện nhàn nhạt rồi tắt đi.

Nằm xuống giường, tay Thời Cảnh Thường đặt lên trán, há miệng thở nặng nề.

Thì ra, tận cùng của nỗi đau không phải là bản thân không có thứ mình muốn, mà là.... thứ mình muốn luôn ở ngay trước mặt, thế nhưng... bản thân lại không thể nào chạm tới được...

Đêm nay, mọi xúc cảm thay phiên kéo đến với cả hai người, dịu dàng có, nhẹ nhàng có, ấm áp có, mãnh liệt cũng có, càng có sự tức giận và đau buồn.... nhưng mà thứ Hứa Sơ Sơ có nhiều nhất chính là sự thất vọng đối với Thời cảnh Thường, còn anh... anh có sự tuyệt vọng với Hứa Sơ Sơ....

----------...------------...-----------

Sáng hôm sau, Hứa Sơ Sơ thức dậy khá sớm, cô đi xuống dưới bếp, tính cùng với dì Tầm ăn sáng, nhưng điều cô không ngờ, chính là bắt gặp Thời Cảnh Thường ở đó!

Anh mặc đồ thoải mái, người toát nhiều mồ hôi, trông giống như mới đi tập thể dục buổi sáng về vậy.

Chợt nhớ đến hôm nay là ngày Chủ nhật, anh thường hay nghỉ ngày cuối tuần và dồn mọi việc vào ngày thứ hai, vậy nên ... có lẽ đây là lí do anh có mặt ở đây vào giờ này.

Dì Tầm thấy cô, liền lên tiếng:



- Tiểu thư, cô cũng ngồi xuống ăn sáng đi!

Hứa Sơ Sơ cười nhẹ, gật đầu, đáp:

- Vâng ạ!

Thời Cảnh Thường không khó để nhận thấy sự tồn tại của Hứa Sơ sơ trong căn bếp này từ đầu, nhưng khi nghe thấy giọng nói của cô, tay vẫn không chủ động mà dừng một chút!

Dì Tầm dọn bữa sáng lên cho Hứa Sơ Sơ, bà nhìn cô một chút rồi hỏi:

- Tiểu thư, sao mắt cô đỏ vậy? Cô khóc sao?

Nghe thấy lời nói của dì Tầm, bả vai Thời Cảnh Thường cứng ngắc, miệng đang ăn của anh cũng thoáng dừng lại.

Hứa Sơ Sơ đảo mắt nhìn bà trả lời:

- À cái này... chỉ là chứng khi mới tỉnh giấc của cháu thôi, thường có một ít ngày cháu thức dậy mắt có đỏ một chút, nhưng sau đó liền hết ngay, dì đừng lo!

Dì Tầm nhận được lời giải đáp, cũng an tâm quay đầu đi, Hứa Sơ Sơ thấy vậy lại cúi đầu xuống ăn bữa sáng của mình.

Nhưng cô chỉ vừa mới làm nó vài giây, đỉnh đầu đột nhiên phát ra tiếng nói:

- Chú đã tìm cho cháu một phòng trọ, ngày mai chuyển đến đó ở đi!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chú À! Em Yêu Anh!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook