Chương 54: Cháu Muốn Chú Ở Đây!
PJH
08/09/2019
Thời Cảnh Thường ôm Hứa Sơ Sơ ra khỏi Hứa gia, lên xe tiến thẳng về nhà.
Ngồi trên đệm êm, Hứa Sơ Sơ vẫn như cũ ôm lấy cổ Thời Cảnh Thường, vùi đầu vào trong cần cổ anh, khóc nức nở. Tựa như bao nhiêu nỗi oan ức mà cô đã chịu đựng sẽ được giải thoát khi cô khóc vậy.
Thời Cảnh Thường để cô ngồi trên đùi mình, không nói gì, cứ yên lặng như vậy nghe tiếng khóc của cô. Đôi mắt anh vẫn nhìn thẳng phía trước, tĩnh lặng... không gợn sóng!
Xe dừng trước cửa nhà của Thời Cảnh Thường, anh mở cửa ra, cẩn thận che đầu bế Hứa Sơ Sơ ra ngoài.
Dì Tầm chạy từ trong nhà ra, bà nhìn Hứa Sơ Sơ áp mặt vào trong mà đau lòng, hỏi:
- Thiếu gia, có chuyện gì với tiểu thư vậy?
Thời Cảnh Thường không đáp lại câu hỏi của dì Tầm, anh nghiêng đầu qua chỗ Hứa Sơ Sơ, lên tiếng:
- Sơ Sơ, tới nhà rồi, xuống thôi!
Mặt Hứa Sơ Sơ vẫn áp vào trong, tay cô bất giác lại níu chặt cổ anh hơn, nói giọng thút thít:
- Không muốn xuống, chú đưa cháu vào luôn đi!!
Hứa Sơ Sơ như con mèo nhỏ, bất chấp lười biếng ôm lấy người đàn ông, không muốn chạm chân xuống đất.
Thời Cảnh Thường thấy vậy liền thở dài, hết cách, anh đành phải bế Hứa Sơ Sơ đi vào trong.
Dì Tầm nhìn hai người họ từ phía sau, nghiêng đầu hỏi tài xế:
- Này, tiểu thư có chuyện gì sao?
Tài xế lắc đầu, đáp:
- Không biết! Tôi chỉ đứng ngoài xe đợi thiếu gia thôi, ngài ấy đi ra, thì đã bế tiểu thư trong tay rồi!
Nói xong, tài xế leo lại lên xe, lái đi ra đằng sau căn nhà, đỗ vào chỗ.
Dì Tầm một khuôn mặt tràn đầy thắc mắc, không yên tâm đi vào trong nhà. Sao cứ có cảm giác giữa hai người đó có chuyện gì nhỉ?? Thật kỳ lạ!
Thời Cảnh Thường bế Hứa Sơ Sơ lên lầu, anh mở cửa vào phòng mình, rồi đặt cô xuống giường.
Vuốt mái tóc dính chặt vào khuôn mặt của Hứa Sơ Sơ, anh thở dài, nói:
- Được rồi, đừng khóc nữa!!
Hứa Sơ Sơ hít hít cánh mũi đỏ hoe, cúi đầu không nhìn anh.
Thấy vậy, Thời Cảnh Thường đứng lên, đi vào trong toilet, bật nước nóng lên, thấm nước một chiếc khăn sạch.
Lúc đi ra, chợt thấy Hứa Sơ Sơ nằm trên giường, Thời Cảnh Thường rón rén lại gần, mới phát hiện cô đang nhắm mắt..
Tưởng Hứa Sơ Sơ đang ngủ, anh để chiếc khăn lên bàn, nhìn lại đồng hồ, đã hơn 5h chiều rồi, tính đi xuống lầu cặn dặn dì Tầm nấu một ít cháo, nhưng khi chỉ đi được vài bước, tay Thời Cảnh Thường lại bị nắm lại.
Anh hơi bất ngờ quay đầu, nhìn Hứa Sơ Sơ đang mở mắt nhìn mình, méo mó nói:
- Chú.... đừng đi!!
Thời Cảnh Thường xoay người, anh cúi xuống nói với Hứa Sơ Sơ:
- Ngoan, ngủ một chút đi, chú xuống nhà dặn thức ăn rồi sẽ lên lại!
Hứa Sơ Sơ lắc đầu, cô dùng hai tay nắm chặt lấy Thời Cảnh Thường, lên tiếng nũng nịu:
- Không! Cháu muốn chú ở đây! Cháu sợ....
Nghe tiếng nói vừa thương vừa xót của cô, thâm tâm Thời Cảnh Thường như bị đảo ngược, rốt cuộc, anh ngồi lên trên giường, nhìn cô, trả lời:
- Được, chú ở đây với cháu!
Ngồi trên đệm êm, Hứa Sơ Sơ vẫn như cũ ôm lấy cổ Thời Cảnh Thường, vùi đầu vào trong cần cổ anh, khóc nức nở. Tựa như bao nhiêu nỗi oan ức mà cô đã chịu đựng sẽ được giải thoát khi cô khóc vậy.
Thời Cảnh Thường để cô ngồi trên đùi mình, không nói gì, cứ yên lặng như vậy nghe tiếng khóc của cô. Đôi mắt anh vẫn nhìn thẳng phía trước, tĩnh lặng... không gợn sóng!
Xe dừng trước cửa nhà của Thời Cảnh Thường, anh mở cửa ra, cẩn thận che đầu bế Hứa Sơ Sơ ra ngoài.
Dì Tầm chạy từ trong nhà ra, bà nhìn Hứa Sơ Sơ áp mặt vào trong mà đau lòng, hỏi:
- Thiếu gia, có chuyện gì với tiểu thư vậy?
Thời Cảnh Thường không đáp lại câu hỏi của dì Tầm, anh nghiêng đầu qua chỗ Hứa Sơ Sơ, lên tiếng:
- Sơ Sơ, tới nhà rồi, xuống thôi!
Mặt Hứa Sơ Sơ vẫn áp vào trong, tay cô bất giác lại níu chặt cổ anh hơn, nói giọng thút thít:
- Không muốn xuống, chú đưa cháu vào luôn đi!!
Hứa Sơ Sơ như con mèo nhỏ, bất chấp lười biếng ôm lấy người đàn ông, không muốn chạm chân xuống đất.
Thời Cảnh Thường thấy vậy liền thở dài, hết cách, anh đành phải bế Hứa Sơ Sơ đi vào trong.
Dì Tầm nhìn hai người họ từ phía sau, nghiêng đầu hỏi tài xế:
- Này, tiểu thư có chuyện gì sao?
Tài xế lắc đầu, đáp:
- Không biết! Tôi chỉ đứng ngoài xe đợi thiếu gia thôi, ngài ấy đi ra, thì đã bế tiểu thư trong tay rồi!
Nói xong, tài xế leo lại lên xe, lái đi ra đằng sau căn nhà, đỗ vào chỗ.
Dì Tầm một khuôn mặt tràn đầy thắc mắc, không yên tâm đi vào trong nhà. Sao cứ có cảm giác giữa hai người đó có chuyện gì nhỉ?? Thật kỳ lạ!
Thời Cảnh Thường bế Hứa Sơ Sơ lên lầu, anh mở cửa vào phòng mình, rồi đặt cô xuống giường.
Vuốt mái tóc dính chặt vào khuôn mặt của Hứa Sơ Sơ, anh thở dài, nói:
- Được rồi, đừng khóc nữa!!
Hứa Sơ Sơ hít hít cánh mũi đỏ hoe, cúi đầu không nhìn anh.
Thấy vậy, Thời Cảnh Thường đứng lên, đi vào trong toilet, bật nước nóng lên, thấm nước một chiếc khăn sạch.
Lúc đi ra, chợt thấy Hứa Sơ Sơ nằm trên giường, Thời Cảnh Thường rón rén lại gần, mới phát hiện cô đang nhắm mắt..
Tưởng Hứa Sơ Sơ đang ngủ, anh để chiếc khăn lên bàn, nhìn lại đồng hồ, đã hơn 5h chiều rồi, tính đi xuống lầu cặn dặn dì Tầm nấu một ít cháo, nhưng khi chỉ đi được vài bước, tay Thời Cảnh Thường lại bị nắm lại.
Anh hơi bất ngờ quay đầu, nhìn Hứa Sơ Sơ đang mở mắt nhìn mình, méo mó nói:
- Chú.... đừng đi!!
Thời Cảnh Thường xoay người, anh cúi xuống nói với Hứa Sơ Sơ:
- Ngoan, ngủ một chút đi, chú xuống nhà dặn thức ăn rồi sẽ lên lại!
Hứa Sơ Sơ lắc đầu, cô dùng hai tay nắm chặt lấy Thời Cảnh Thường, lên tiếng nũng nịu:
- Không! Cháu muốn chú ở đây! Cháu sợ....
Nghe tiếng nói vừa thương vừa xót của cô, thâm tâm Thời Cảnh Thường như bị đảo ngược, rốt cuộc, anh ngồi lên trên giường, nhìn cô, trả lời:
- Được, chú ở đây với cháu!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.