Chương 55: Luôn Không Kiềm Lòng Được Để Ý Đến
PJH
08/09/2019
Thời Cảnh Thường ngồi trên giường, nhìn cô
gái an tịnh nhắm mắt, trên má vẫn còn lưu lại những vệt dài,
mũi cũng còn đỏ.
Anh mím môi, vươn người lấy chiếc khăn đã giặt lúc nãy, cầm trên tay, Thời Cảnh Thường cẩn thận lau mặt cho Hứa Sơ Sơ đang ngủ im.
Tiếng thở của cô đều đặn, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn, hệt như một đứa trẻ đáng yêu. Mà nói thật ra, cô khóc xong rồi ngủ, cũng giống đứa trẻ lắm, bởi mỗi lần nó quấy phá khóc nhè, xong là lăn đùng ra ngủ mà!
Thời Cảnh Thường nhẹ nhàng lau đi những vệt nước mắt, rồi cúi xuống muốn gỡ bàn tay của cô ra lau luôn.
Lúc nãy thấy cô đưa tay chùi nước mắt rất nhiều, vậy nên chắc tay cũng bẩn.
Thời Cảnh Thường vừa gỡ ngón tay đầu tiên ra, bàn tay Hứa Sơ Sơ lập tức dùng sức, tay cô bám víu vào tay anh, miệng gọi:
- Chú... đừng... đừng đi.... đừng bỏ cháu lại...
Một nỗi chua xót khó hiểu dâng lên trong lòng, Thời Cảnh Thường không hiểu tại sao lại có cảm giác ấy, anh đưa tay lên vuốt tóc cô, nhẹ giọng dỗ dành:
- Sơ Sơ, ngoan, thả tay ra, chú lau tay cho cháu!
Thế nhưng, sau lời dụ dỗ của Thời Cảnh Thường, Hứa Sơ Sơ vẫn không buông ra, trong cơn mơ, dù mắt nhắm chặt nhưng cô vẫn nói:
- Không... nếu... cháu thả tay, chú sẽ đi mất! Không, cháu không thả đâu!
Thời Cảnh Thường bất lực, đành phải cúi người đến gần tai Hứa Sơ Sơ, nói nhỏ:
- Không, chú không đi, chú ở đây với cháu, ngoan, thả tay ra đi!!
Tai truyền đến hơi ấm nhẹ nhàng cùng giọng nói quen thuộc thoải mái, cuối cùng tâm tình Hứa Sơ Sơ cũng vơi đi, cô dần thả lòng bàn tay ra.
Thời Cảnh Thường thấy vậy, anh lắc đầu, con bé quả nhiên là con nít mà, dụ một cái, là đổi kèo liền!
Mở lòng bàn tay Hứa Sơ Sơ ra, mày Thời Cảnh Thường đột nhiên nhíu chặt, một tâm tình phức tạp nhoi nhóc hiện lên.
Nhìn bàn tay Hứa Sơ Sơ bị tróc da, có nơi còn rơm rớm máu, Thời Cảnh Thường bất ngờ, con bé này.... tại sao lại làm đau bản thân mình chứ?
Nhớ đến lúc nãy khi anh vào nhà Hứa gia, thì nhìn thấy Hứa Sơ Sơ nắm chặt tay, bóng lưng cô rất thẳng nhưng đôi vai lại run lợi hại, lúc nhìn thấy anh cô lại khóc, thì ra... chính là vì cô cố gắng chịu đựng... cố gắng chịu đựng để những giọt nước mắt không rơi xuống trong cuộc cãi vã ấy!
Bởi vì cô luôn tạo cho mình một vỏ bọc mạnh mẽ, nên nhiều người lầm tưởng cô không biết khóc, không biết đau, thế nhưng... hoàn toàn không phải là như vậy!
Cô ấy rất đau, rất đau, nhưng cô ấy thà làm tổn thương chính bản thân mình cũng không muốn thể hiện sự yếu đuối đó ra bên ngoài.
Thời Cảnh Thường mím môi, anh dùng khăn lau nhẹ qua lớp da của Hứa Sơ Sơ, cứ mỗi lần lau qua, tay cô lại run lên từng hồi, mày đang nhắm cũng khẽ nhíu.
Sự đau xót trong thâm tâm càng lan tràn nhiều hơn. Thời Cảnh Thường thật không biết tại sao mình lại như thế!
Trước đây, dù cô ấy có nói bao nhiêu lần thích anh, anh cũng chưa bao giờ động tâm, chưa bao giờ lung lay, nhưng... kể từ khi anh phát hiện ra người con gái này thực chất không như vẻ bề ngoài, thì... anh lại luôn không kiềm lòng được để ý đến cô!
Bắt đầu từ cái đêm cô uống say đó, đên những lời cô nói lúc ở quán cafe, rồi bây giờ là những hành động như thế này, anh... thật sự.... thật sự đã để ý đến Hứa Sơ Sơ!
Anh mím môi, vươn người lấy chiếc khăn đã giặt lúc nãy, cầm trên tay, Thời Cảnh Thường cẩn thận lau mặt cho Hứa Sơ Sơ đang ngủ im.
Tiếng thở của cô đều đặn, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn, hệt như một đứa trẻ đáng yêu. Mà nói thật ra, cô khóc xong rồi ngủ, cũng giống đứa trẻ lắm, bởi mỗi lần nó quấy phá khóc nhè, xong là lăn đùng ra ngủ mà!
Thời Cảnh Thường nhẹ nhàng lau đi những vệt nước mắt, rồi cúi xuống muốn gỡ bàn tay của cô ra lau luôn.
Lúc nãy thấy cô đưa tay chùi nước mắt rất nhiều, vậy nên chắc tay cũng bẩn.
Thời Cảnh Thường vừa gỡ ngón tay đầu tiên ra, bàn tay Hứa Sơ Sơ lập tức dùng sức, tay cô bám víu vào tay anh, miệng gọi:
- Chú... đừng... đừng đi.... đừng bỏ cháu lại...
Một nỗi chua xót khó hiểu dâng lên trong lòng, Thời Cảnh Thường không hiểu tại sao lại có cảm giác ấy, anh đưa tay lên vuốt tóc cô, nhẹ giọng dỗ dành:
- Sơ Sơ, ngoan, thả tay ra, chú lau tay cho cháu!
Thế nhưng, sau lời dụ dỗ của Thời Cảnh Thường, Hứa Sơ Sơ vẫn không buông ra, trong cơn mơ, dù mắt nhắm chặt nhưng cô vẫn nói:
- Không... nếu... cháu thả tay, chú sẽ đi mất! Không, cháu không thả đâu!
Thời Cảnh Thường bất lực, đành phải cúi người đến gần tai Hứa Sơ Sơ, nói nhỏ:
- Không, chú không đi, chú ở đây với cháu, ngoan, thả tay ra đi!!
Tai truyền đến hơi ấm nhẹ nhàng cùng giọng nói quen thuộc thoải mái, cuối cùng tâm tình Hứa Sơ Sơ cũng vơi đi, cô dần thả lòng bàn tay ra.
Thời Cảnh Thường thấy vậy, anh lắc đầu, con bé quả nhiên là con nít mà, dụ một cái, là đổi kèo liền!
Mở lòng bàn tay Hứa Sơ Sơ ra, mày Thời Cảnh Thường đột nhiên nhíu chặt, một tâm tình phức tạp nhoi nhóc hiện lên.
Nhìn bàn tay Hứa Sơ Sơ bị tróc da, có nơi còn rơm rớm máu, Thời Cảnh Thường bất ngờ, con bé này.... tại sao lại làm đau bản thân mình chứ?
Nhớ đến lúc nãy khi anh vào nhà Hứa gia, thì nhìn thấy Hứa Sơ Sơ nắm chặt tay, bóng lưng cô rất thẳng nhưng đôi vai lại run lợi hại, lúc nhìn thấy anh cô lại khóc, thì ra... chính là vì cô cố gắng chịu đựng... cố gắng chịu đựng để những giọt nước mắt không rơi xuống trong cuộc cãi vã ấy!
Bởi vì cô luôn tạo cho mình một vỏ bọc mạnh mẽ, nên nhiều người lầm tưởng cô không biết khóc, không biết đau, thế nhưng... hoàn toàn không phải là như vậy!
Cô ấy rất đau, rất đau, nhưng cô ấy thà làm tổn thương chính bản thân mình cũng không muốn thể hiện sự yếu đuối đó ra bên ngoài.
Thời Cảnh Thường mím môi, anh dùng khăn lau nhẹ qua lớp da của Hứa Sơ Sơ, cứ mỗi lần lau qua, tay cô lại run lên từng hồi, mày đang nhắm cũng khẽ nhíu.
Sự đau xót trong thâm tâm càng lan tràn nhiều hơn. Thời Cảnh Thường thật không biết tại sao mình lại như thế!
Trước đây, dù cô ấy có nói bao nhiêu lần thích anh, anh cũng chưa bao giờ động tâm, chưa bao giờ lung lay, nhưng... kể từ khi anh phát hiện ra người con gái này thực chất không như vẻ bề ngoài, thì... anh lại luôn không kiềm lòng được để ý đến cô!
Bắt đầu từ cái đêm cô uống say đó, đên những lời cô nói lúc ở quán cafe, rồi bây giờ là những hành động như thế này, anh... thật sự.... thật sự đã để ý đến Hứa Sơ Sơ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.