Chương 80: Cháu Muốn Được Tham Dự Buổi Tiệc N
PJH
08/09/2019
*Xin chào mọi người, chuyện là gần đây Tiêu có chút buồn rầu, vì leo top rất cực khổ. Các bạn biết đấy, Tiêu một ngày ra 6-7 chap, có ngày siêng sẽ ra 10 chap, nhưng vẫn leo không nổi top cập nhật, và mới đây thì Tiêu được biết có
một bạn đăng tải những truyện đã dịch rồi, bạn ấy không viết, chỉ copy rồi đăng lên thôi, và bạn ấy làm như vậy sẽ leo lên
top cật nhập rất nhanh. Và một điều xảy ra là các tác phẩm
mà các bạn nguyên tác tự viết hoặc là khổ sở để dịch chữ
từ tiếng Trung Quốc sang tiếng Việt như bọn mình sẽ uổng công
hết!! Bọn mình cũng rất cực khổ mới có thể ra chap nhưng không hiểu tại sao bạn ấy lại có thể đăng tải truyện rồi leo lên
rank một cách tự tin như vậy được nhỉ? Thật sự bất công lắm :( *
--------....---------------...---------
Hứa Sơ Sơ không biết mình trở về phòng từ bao giờ, cô ngồi thẫn thơ ở giường, rũ mắt.
Có những chuyện thật sự không biết phải làm thế nào mới tốt nữa, hôm qua cô đã đến và nói với Hàn Cẩn Du rất nhiều điều, thế nhưng, hôm nay... ngay cả một câu an ủi... cô cũng không nói được với Mạc Lệ.
Những nỗi đau mà cô ấy chịu đựng, những vết thương do người ngoài gây ra, những dằn vặt thất vọng với bản thân... và cả những sự thống khổ khi bị người mình yêu thương phản bội nữa... Cô không thể chia sẻ, dù chỉ là một chút!
Hứa Sơ Sơ bây giờ thậm chí còn nghi ngờ, cô có phải là bạn thân của Mạc Lệ thật hay không nữa? Hay là vì cô quá quan tâm đến việc yêu đương của mình àm không để ý đến cậu ấy, vậy nên cô chẳng biết gì cả???
Chợt thấy trán mình hơi lạnh, Hứa Sơ Sơ ngước mắt lên, bây giờ mới thấy một bàn tay to đang đặt lấy trán mình, kèm theo một giọng nói:
- Đỡ sốt rồi? Hửm?
Nghe chất giọng trầm ấm quen thuộc, Hứa Sơ Sơ liền cười, cô nắm lấy tay Thời Cảnh Thường, nói:
- Chú!!
Thời Cảnh Thường nhìn bàn tay mình, lặng lẽ rút ra, lên tiếng:
- Ừm, đã ăn chưa?
Hứa Sơ Sơ cười tủm tỉm nhìn anh, đáp:
- Chưa ăn ạ, nhưng sao, chú lại về trưa?
Thời Cảnh Thường nhìn sắc mặt cô đã hồng hào hơn, thuận miệng đáp:
- Về ăn cơm với cháu, vui không?
Hứa Sơ Sơ nghe nói, liền gật đầu như giã tỏi, reo lên:
- Thật ạ? Chú về ăn cơm với cháu ư?Vui, đương nhiên vui lắm ạ! Vậy đi, mau mau xuống dưới ăn cơm thôi!!!
Vừa nói, Hứa Sơ Sơ vừa vui vẻ lôi kéo cánh tay Thời Cảnh Thường, chạy nhanh xuống lầu.
Anh nhìn cô, bất đắc dĩ lắc đầu, đi theo.
Ngồi trước bàn ăn, Hứa Sơ Sơ chủ động gắp đồ ăn cho Thời Cảnh Thường, trên môi treo nụ cười ngọt ngào, cô rất ít khi cười nhưng mỗi lần cười đều rất xinh đẹp, lộ ra hàm răng trắng đáng yêu và cả khuôn miệng nhỏ, thật sự rất khó khiến người khác rời mắt.
Cũng phải thôi, đã rất lâu rồi từ ngày Hứa Sơ Sơ đến đây sống, cô chưa từng được ăn cơm chung với Thời Cảnh Thường, huống chi hôm nay còn là anh ấy chủ động, nói thật sự, cô vui lắm luôn!!!!
Thời Cảnh Thường không từ chối đồ ăn cô gắp, thoải mái để cô làm những gì mình thích.
Ngay lúc này, đột nhiên thư kí Vĩ chạy vào, anh cúi đầu với Hứa Sơ Sơ, sau đó quay sang Thời Cảnh Thường, lên tiếng:
- Giám đốc, bên Hàn thị vừa gởi thiệp mời, ngày mai là lễ kỉ niêm 10 năm thành lập, được tổ chức rất lớn. Họ ngỏ ý muốn mời ngài đến dự.
Hai chữ "Hàn thị" vừa lọt vào tai Hứa Sơ Sơ, tay đang cầm đũa của cô thoáng dừng lại, rồi 2s sau mới gắp miếng trứng vào trong chén, cô cúi đầu nhai chậm rãi.
Hàn thị.... Hàn Cẩn Du.... Châu Mẫn....
Thời Cảnh Thường buông đũa, anh nhìn liếc qua tấm thiệp mời, rồi nói:
- Cử người khác đi tới đó đi, ngày mai tôi có công việc, không đi dự được!
Thư kí Vĩ gật đầu, sau đó thu lại thiệp mời, quay người muốn đi, thế nhưng, ngay lúc đó, Hứa Sơ Sơ bỗng nhiên bật dậy, cô cầm lấy cánh tay Thư kí Vĩ, nói:
- Tấm thiệp này... tôi có thể có nó không?
Thư kí Vĩ giật mình, hơi xoay người nhìn Thời Cảnh Thường, tựa như đang hỏi ý của anh.
Thấy vậy, Hứa Sơ Sơ quay mặt lại đối diện với anh, lên tiếng dò hỏi:
- Cháu,.... muốn được tham gia buổi tiệc này, được không ạ?
--------....---------------...---------
Hứa Sơ Sơ không biết mình trở về phòng từ bao giờ, cô ngồi thẫn thơ ở giường, rũ mắt.
Có những chuyện thật sự không biết phải làm thế nào mới tốt nữa, hôm qua cô đã đến và nói với Hàn Cẩn Du rất nhiều điều, thế nhưng, hôm nay... ngay cả một câu an ủi... cô cũng không nói được với Mạc Lệ.
Những nỗi đau mà cô ấy chịu đựng, những vết thương do người ngoài gây ra, những dằn vặt thất vọng với bản thân... và cả những sự thống khổ khi bị người mình yêu thương phản bội nữa... Cô không thể chia sẻ, dù chỉ là một chút!
Hứa Sơ Sơ bây giờ thậm chí còn nghi ngờ, cô có phải là bạn thân của Mạc Lệ thật hay không nữa? Hay là vì cô quá quan tâm đến việc yêu đương của mình àm không để ý đến cậu ấy, vậy nên cô chẳng biết gì cả???
Chợt thấy trán mình hơi lạnh, Hứa Sơ Sơ ngước mắt lên, bây giờ mới thấy một bàn tay to đang đặt lấy trán mình, kèm theo một giọng nói:
- Đỡ sốt rồi? Hửm?
Nghe chất giọng trầm ấm quen thuộc, Hứa Sơ Sơ liền cười, cô nắm lấy tay Thời Cảnh Thường, nói:
- Chú!!
Thời Cảnh Thường nhìn bàn tay mình, lặng lẽ rút ra, lên tiếng:
- Ừm, đã ăn chưa?
Hứa Sơ Sơ cười tủm tỉm nhìn anh, đáp:
- Chưa ăn ạ, nhưng sao, chú lại về trưa?
Thời Cảnh Thường nhìn sắc mặt cô đã hồng hào hơn, thuận miệng đáp:
- Về ăn cơm với cháu, vui không?
Hứa Sơ Sơ nghe nói, liền gật đầu như giã tỏi, reo lên:
- Thật ạ? Chú về ăn cơm với cháu ư?Vui, đương nhiên vui lắm ạ! Vậy đi, mau mau xuống dưới ăn cơm thôi!!!
Vừa nói, Hứa Sơ Sơ vừa vui vẻ lôi kéo cánh tay Thời Cảnh Thường, chạy nhanh xuống lầu.
Anh nhìn cô, bất đắc dĩ lắc đầu, đi theo.
Ngồi trước bàn ăn, Hứa Sơ Sơ chủ động gắp đồ ăn cho Thời Cảnh Thường, trên môi treo nụ cười ngọt ngào, cô rất ít khi cười nhưng mỗi lần cười đều rất xinh đẹp, lộ ra hàm răng trắng đáng yêu và cả khuôn miệng nhỏ, thật sự rất khó khiến người khác rời mắt.
Cũng phải thôi, đã rất lâu rồi từ ngày Hứa Sơ Sơ đến đây sống, cô chưa từng được ăn cơm chung với Thời Cảnh Thường, huống chi hôm nay còn là anh ấy chủ động, nói thật sự, cô vui lắm luôn!!!!
Thời Cảnh Thường không từ chối đồ ăn cô gắp, thoải mái để cô làm những gì mình thích.
Ngay lúc này, đột nhiên thư kí Vĩ chạy vào, anh cúi đầu với Hứa Sơ Sơ, sau đó quay sang Thời Cảnh Thường, lên tiếng:
- Giám đốc, bên Hàn thị vừa gởi thiệp mời, ngày mai là lễ kỉ niêm 10 năm thành lập, được tổ chức rất lớn. Họ ngỏ ý muốn mời ngài đến dự.
Hai chữ "Hàn thị" vừa lọt vào tai Hứa Sơ Sơ, tay đang cầm đũa của cô thoáng dừng lại, rồi 2s sau mới gắp miếng trứng vào trong chén, cô cúi đầu nhai chậm rãi.
Hàn thị.... Hàn Cẩn Du.... Châu Mẫn....
Thời Cảnh Thường buông đũa, anh nhìn liếc qua tấm thiệp mời, rồi nói:
- Cử người khác đi tới đó đi, ngày mai tôi có công việc, không đi dự được!
Thư kí Vĩ gật đầu, sau đó thu lại thiệp mời, quay người muốn đi, thế nhưng, ngay lúc đó, Hứa Sơ Sơ bỗng nhiên bật dậy, cô cầm lấy cánh tay Thư kí Vĩ, nói:
- Tấm thiệp này... tôi có thể có nó không?
Thư kí Vĩ giật mình, hơi xoay người nhìn Thời Cảnh Thường, tựa như đang hỏi ý của anh.
Thấy vậy, Hứa Sơ Sơ quay mặt lại đối diện với anh, lên tiếng dò hỏi:
- Cháu,.... muốn được tham gia buổi tiệc này, được không ạ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.