Chương 81: Đồng Ý!
PJH
08/09/2019
Thời Cảnh Thường nhìn Hứa Sơ Sơ đang nắm lấy tay Vĩ Sâm, ánh mắt có chút tối lại, hướng mắt nhìn cô hỏi:
- Cháu muốn tới đó làm gì?
Hứa Sơ Sơ cười giả lả, cố tìm lí do, đáp:
- Chỉ là tò mò thôi ạ! Chú có thể cho cháu đi dự được không?
Vĩ Sâm thấy Thời Cảnh Thường nhìn Hứa Sơ Sơ mà khóe mắt lại cứ như phát điện về phía anh, ngó lại tay mình, mới biết có chỗ không đúng.
Ngay lập tức Vĩ Sâm giật nhanh tay, muốn rút ra khỏi người Hứa Sơ Sơ, nhưng mà, điều anh không ngờ là lúc anh dùng sức giật mạnh tay ra, Hứa Sơ Sơ lại không kịp phòng bị mà bị kéo theo, mắt cô đang nhìn Thời Cảnh Thường nên không để ý hành động của Vĩ Sâm, vì vậy, cứ thế người bị ngã chúi về phía trước.
- A!!!! - Hứa Sơ Sơ kêu lên một tiếng, cô giật mình không kịp phản ứng ngã xuống.
Ngay khi tưởng chừng như mặt mình đã sắp chạm đất, đột nhiên cánh tay cường lực từ đâu đưa tới, đỡ vững lấy người cô, cùng với đó mặt Hứa Sơ Sơ áp ngay vào lồng ngực vững chãi.
Mùi hương xộc vào khoang mũi thanh mát, Hứa Sơ Sơ liền nhăn mày, không phải là mùi của Thời Cảnh Thường?
Cô liền ngẩng đầu lên, đúng lúc bắt gặp ánh mắt lo lắng của Vĩ Sâm, trán anh toát mồ hôi nhìn cô, bối rối hỏi:
- Hứa tiểu thư, cô không sao chứ?
Hai tay Vĩ Sâm nắm chặt lấy bả vai Hứa Sơ Sơ, mà cô cũng nắm chặt lấy cánh tay anh ấy, bất ngờ hai người đối mặt lẫn nhau.
Hứa Sơ Sơ có chút ngượng, cô nhanh chóng đẩy Vĩ Sâm ra, đáp:
- Không sao! Không sao!! Cảm ơn anh, thư ký Vĩ!
Vĩ Sâm không nghĩ quá nhiều, anh gật đầu nhìn lướt cô từ trên xuống dưới một lúc, xác nhận không có gì rồi mới nói:
- Cô không sao là tốt rồi! Không sao là tốt rồi!!!
Vĩ Sâm vuốt ngực, thầm khấn. May thật, hú hồn! Lúc nãy anh mà để cho Hứa tiểu thư ngã, không biết mình sẽ bị giám đốc đánh hay không nữa, trầy cô ấy một chút thôi, chắc anh xong đời luôn quá!! Thật may mắn cô ấy không sao!!
Nghĩ nghĩ, Vĩ Sâm nhìn qua Thời Cảnh Thường, muốn hỏi anh có nên đưa Hứa tiểu thư thiệp mời hay không, đột nhiên, lúc nhìn qua, lại hoảng sợ suýt hét lên.
Khuôn mặt Thời Cảnh Thường..... đáng sợ quá!!!
Khuôn mặt anh đen sì, mắt híp lại, mím môi rất chặt, đặc biệt là cặp mắt đen láy kia, tỏa ra sát khí nồng nặc.
Vĩ Sâm nuốt một ngụm nước bọt, thầm thắc mắc, anh làm gì sai rồi sao? Lên tiếng gọi:
- Giám đốc...
Thời Cảnh Thường nhìn Vĩ Sâm, lạnh giọng quăng một câu:
- Đưa thiệp mời cho Sơ Sơ!
Tay Vĩ Sâm thoáng chốc run lên, anh hơi cứng ngắc xoay người, đưa lấy tấm thiệp cho Hứa Sơ Sơ! Cô không để ý nhiều, nhận lấy cười thỏa mãn, hướng Thời Cảnh Thường cảm ơn!
Vĩ Sâm lại quay lại nhìn Thời Cảnh Thường, nhìn anh lạnh lùng phun ra mấy câu:
- Công việc ngày mai của phòng thư kí, một mình cậu chuẩn bị cả đi! - Nói rồi, anh đứng dậy, xoay người đi lên lầu.
Vĩ Sâm như bị sét đánh, chết đứng trước bàn ăn, anh há to miệng nhưng mãi không nói được câu nào, trong thâm tâm sắp khóc tới nơi rồi....
Rốt cuộc... anh đã làm sai gì chứ??? T.T
Hứa Sơ Sơ nghiêng đầu nhìn Vĩ Sâm, phồng miệng chớp to mắt, anh bây giờ tựa như một đống cát đứng, chạm vào, chắc sẽ rơi đổ hết xuống mất, thế nên, cô lựa chọn im lặng, nhấc chân chạy đi.
Thấy cũng tội mà thôi cũng kệ!! Mục đích đã có được, phắn nhanh là thượng sách!!!
- Cháu muốn tới đó làm gì?
Hứa Sơ Sơ cười giả lả, cố tìm lí do, đáp:
- Chỉ là tò mò thôi ạ! Chú có thể cho cháu đi dự được không?
Vĩ Sâm thấy Thời Cảnh Thường nhìn Hứa Sơ Sơ mà khóe mắt lại cứ như phát điện về phía anh, ngó lại tay mình, mới biết có chỗ không đúng.
Ngay lập tức Vĩ Sâm giật nhanh tay, muốn rút ra khỏi người Hứa Sơ Sơ, nhưng mà, điều anh không ngờ là lúc anh dùng sức giật mạnh tay ra, Hứa Sơ Sơ lại không kịp phòng bị mà bị kéo theo, mắt cô đang nhìn Thời Cảnh Thường nên không để ý hành động của Vĩ Sâm, vì vậy, cứ thế người bị ngã chúi về phía trước.
- A!!!! - Hứa Sơ Sơ kêu lên một tiếng, cô giật mình không kịp phản ứng ngã xuống.
Ngay khi tưởng chừng như mặt mình đã sắp chạm đất, đột nhiên cánh tay cường lực từ đâu đưa tới, đỡ vững lấy người cô, cùng với đó mặt Hứa Sơ Sơ áp ngay vào lồng ngực vững chãi.
Mùi hương xộc vào khoang mũi thanh mát, Hứa Sơ Sơ liền nhăn mày, không phải là mùi của Thời Cảnh Thường?
Cô liền ngẩng đầu lên, đúng lúc bắt gặp ánh mắt lo lắng của Vĩ Sâm, trán anh toát mồ hôi nhìn cô, bối rối hỏi:
- Hứa tiểu thư, cô không sao chứ?
Hai tay Vĩ Sâm nắm chặt lấy bả vai Hứa Sơ Sơ, mà cô cũng nắm chặt lấy cánh tay anh ấy, bất ngờ hai người đối mặt lẫn nhau.
Hứa Sơ Sơ có chút ngượng, cô nhanh chóng đẩy Vĩ Sâm ra, đáp:
- Không sao! Không sao!! Cảm ơn anh, thư ký Vĩ!
Vĩ Sâm không nghĩ quá nhiều, anh gật đầu nhìn lướt cô từ trên xuống dưới một lúc, xác nhận không có gì rồi mới nói:
- Cô không sao là tốt rồi! Không sao là tốt rồi!!!
Vĩ Sâm vuốt ngực, thầm khấn. May thật, hú hồn! Lúc nãy anh mà để cho Hứa tiểu thư ngã, không biết mình sẽ bị giám đốc đánh hay không nữa, trầy cô ấy một chút thôi, chắc anh xong đời luôn quá!! Thật may mắn cô ấy không sao!!
Nghĩ nghĩ, Vĩ Sâm nhìn qua Thời Cảnh Thường, muốn hỏi anh có nên đưa Hứa tiểu thư thiệp mời hay không, đột nhiên, lúc nhìn qua, lại hoảng sợ suýt hét lên.
Khuôn mặt Thời Cảnh Thường..... đáng sợ quá!!!
Khuôn mặt anh đen sì, mắt híp lại, mím môi rất chặt, đặc biệt là cặp mắt đen láy kia, tỏa ra sát khí nồng nặc.
Vĩ Sâm nuốt một ngụm nước bọt, thầm thắc mắc, anh làm gì sai rồi sao? Lên tiếng gọi:
- Giám đốc...
Thời Cảnh Thường nhìn Vĩ Sâm, lạnh giọng quăng một câu:
- Đưa thiệp mời cho Sơ Sơ!
Tay Vĩ Sâm thoáng chốc run lên, anh hơi cứng ngắc xoay người, đưa lấy tấm thiệp cho Hứa Sơ Sơ! Cô không để ý nhiều, nhận lấy cười thỏa mãn, hướng Thời Cảnh Thường cảm ơn!
Vĩ Sâm lại quay lại nhìn Thời Cảnh Thường, nhìn anh lạnh lùng phun ra mấy câu:
- Công việc ngày mai của phòng thư kí, một mình cậu chuẩn bị cả đi! - Nói rồi, anh đứng dậy, xoay người đi lên lầu.
Vĩ Sâm như bị sét đánh, chết đứng trước bàn ăn, anh há to miệng nhưng mãi không nói được câu nào, trong thâm tâm sắp khóc tới nơi rồi....
Rốt cuộc... anh đã làm sai gì chứ??? T.T
Hứa Sơ Sơ nghiêng đầu nhìn Vĩ Sâm, phồng miệng chớp to mắt, anh bây giờ tựa như một đống cát đứng, chạm vào, chắc sẽ rơi đổ hết xuống mất, thế nên, cô lựa chọn im lặng, nhấc chân chạy đi.
Thấy cũng tội mà thôi cũng kệ!! Mục đích đã có được, phắn nhanh là thượng sách!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.