Chương 3: Cháu Thích Chú Thật Mà!
PJH
27/08/2019
Hứa Sơ Sơ mở cửa xe, nhấc chân bước ra
ngoài, hôm nay cô mặc một chiếc váy màu xanh ngọc, thiết kế
lửng vai, cánh tay làm bằng vải voan làm lộ làn da trắng hồng
như có như không.
Chân váy không quá ngắn, vừa vặn đến đầu gối, làm lộ ra đôi chân dài nõn nà.
Hứa Sơ Sơ đóng cửa xe lại, khi thấy một chiếc xe đen Bentley tiến vào, cô liền tháo mắt kính, chạy ngay đến.
Người đàn ông vừa bước xuống xe, liền đụng ngay phải một cô gái nhỏ, giọng nói quen thuộc lại từ đâu vang tới:
- Chú! Chú về rồi!
Hứa Sơ Sơ đứng trước mặt Thời Cảnh Thường, chớp chớp đôi mắt nai, khuôn mặt cực kì xinh đẹp, nhìn anh.
Thời Cảnh Thường lạnh nhạt nhìn cô, tùy tiện đáp:
- Ừm!
Nói rồi, Thời Cảnh Thường định đi, thế nhưng, Hứa Sơ Sơ lại nắm tay anh lại, chắn người đứng trước, tiếp tục nói:
- Chú! Cháu thích chú thật mà, chú không thích cháu chút nào sao?
Mặt Hứa Sơ Sơ trưng ra, không hề có chút xấu hổ nào nói rất to, làm những người bên cạnh Thời Cảnh Thường để ý.
Thế nhưng... họ lại không chút ngạc nhiên, cũng có lẽ... họ đã quen với lời nói này quá rồi!
Thời Cảnh Thường thì lại càng không quan tâm, lên tiếng:
- Đừng làm rộn nữa, mau vào nhà thôi!!!
Nói rồi, anh rút tay ra khỏi Hứa Sơ Sơ, lách người đi qua.
Hứa Sơ Sơ phồng miệng dậm chân, lần nào cũng là lấy cớ ông nội trốn thoát, không ngán hả?
Cô ngán rồi đấy!!!
Nghĩ nghĩ, Hứa Sơ Sơ lại cong chân chạy theo....
Chân váy không quá ngắn, vừa vặn đến đầu gối, làm lộ ra đôi chân dài nõn nà.
Hứa Sơ Sơ đóng cửa xe lại, khi thấy một chiếc xe đen Bentley tiến vào, cô liền tháo mắt kính, chạy ngay đến.
Người đàn ông vừa bước xuống xe, liền đụng ngay phải một cô gái nhỏ, giọng nói quen thuộc lại từ đâu vang tới:
- Chú! Chú về rồi!
Hứa Sơ Sơ đứng trước mặt Thời Cảnh Thường, chớp chớp đôi mắt nai, khuôn mặt cực kì xinh đẹp, nhìn anh.
Thời Cảnh Thường lạnh nhạt nhìn cô, tùy tiện đáp:
- Ừm!
Nói rồi, Thời Cảnh Thường định đi, thế nhưng, Hứa Sơ Sơ lại nắm tay anh lại, chắn người đứng trước, tiếp tục nói:
- Chú! Cháu thích chú thật mà, chú không thích cháu chút nào sao?
Mặt Hứa Sơ Sơ trưng ra, không hề có chút xấu hổ nào nói rất to, làm những người bên cạnh Thời Cảnh Thường để ý.
Thế nhưng... họ lại không chút ngạc nhiên, cũng có lẽ... họ đã quen với lời nói này quá rồi!
Thời Cảnh Thường thì lại càng không quan tâm, lên tiếng:
- Đừng làm rộn nữa, mau vào nhà thôi!!!
Nói rồi, anh rút tay ra khỏi Hứa Sơ Sơ, lách người đi qua.
Hứa Sơ Sơ phồng miệng dậm chân, lần nào cũng là lấy cớ ông nội trốn thoát, không ngán hả?
Cô ngán rồi đấy!!!
Nghĩ nghĩ, Hứa Sơ Sơ lại cong chân chạy theo....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.