Chương 4: Đại Thọ!
PJH
27/08/2019
Hôm nay là ngày mừng thọ của ông nội cô - Hứa Mạnh Trưởng, con cháu từ khắp nơi của Hứa gia đều về tụ họp.
Với thân phận là trưởng nữ của Hứa gia, Hứa Sơ Sơ đương nhiên phải về, mặc dù lịch trình ở trường học rất dày đặc, kì thực tập cũng sắp đến, nhưng cô vẫn là phải vứt qua một bên để trở về!
Lại nói, gia tộc cô là họ Hứa, Thời Cảnh Thường tại sao lại là họ Thời, điểm này thì cô không biết, chỉ có một lần cô tình cờ nghe cha nhắc đến, là anh ấy theo họ mẹ, còn vì sao? Hì hì, Cô vẫn không biết =))
Thời Cảnh Thường vào trước, Hứa Sơ Sơ cũng nhanh chân vào sau, cô uyển chuyển đi đến chỗ của ông nội, lễ phép chào hỏi:
- Ông nội, con về rồi!
Hứa Mạnh Trưởng nhìn cháu gái đáng yêu của mình, gật đầu nói:
- Ngoan, ngoan lắm!
Sơ Sơ giơ tay bên phải lên, đưa đến trước mặt Hứa Mạnh Trưởng một túi quà, lên tiếng:
- Ông nội, đây là quà của cháu! Chúc ông luôn luôn mạnh khỏe, sống lâu trăm tuổi để còn được nhìn thấy cháu vào lễ đường!
Hứa Mạnh TRưởng bật cười trước câu chúc hài hước của Sơ Sơ, ông nói:
- Phải phải, đương nhiên là ông phải nhìn thấy cháu bước vào lễ đường rồi, còn phải nhìn xem người lọt vào mắt xanh của cháu là ai nữa chứ!!
Sơ Sơ cười mỉm, liếc mắt về phia đối diện mình, Thời Cảnh Thường cũng đứng ở đây, ngay đằng sau Hứa Mạnh Trưởng:
- Ông nội đừng lo, người lọt được vào mắt xanh của cháu.... chắc chắn sẽ làm ông hài lòng.
Thời Cảnh Thường nhìn ý niệm trong mắt cô, chớp chớp mắt, không tỏ thái độ gì.
Sơ Sơ lại càng không buồn, cô không thất vọng cúi đầu, cười với Hứa Mạnh Trưởng, cô vốn chẳng trông mong vào sắc mặt của anh, thế nên chẳng cần gì phải buồn cả.
Bao nhiêu năm theo đuổi anh ấy, mặt cô sớm đã đắp thêm mấy lớp bê tông rồi, có khi còn dày hơn cả đống bê tông xây trên đường nữa, chẳng còn biết xấu hổ hay ngại ngùng gì nữa.
Tán trai mà!!! Cần phải mặt dày lên!!!!
Với thân phận là trưởng nữ của Hứa gia, Hứa Sơ Sơ đương nhiên phải về, mặc dù lịch trình ở trường học rất dày đặc, kì thực tập cũng sắp đến, nhưng cô vẫn là phải vứt qua một bên để trở về!
Lại nói, gia tộc cô là họ Hứa, Thời Cảnh Thường tại sao lại là họ Thời, điểm này thì cô không biết, chỉ có một lần cô tình cờ nghe cha nhắc đến, là anh ấy theo họ mẹ, còn vì sao? Hì hì, Cô vẫn không biết =))
Thời Cảnh Thường vào trước, Hứa Sơ Sơ cũng nhanh chân vào sau, cô uyển chuyển đi đến chỗ của ông nội, lễ phép chào hỏi:
- Ông nội, con về rồi!
Hứa Mạnh Trưởng nhìn cháu gái đáng yêu của mình, gật đầu nói:
- Ngoan, ngoan lắm!
Sơ Sơ giơ tay bên phải lên, đưa đến trước mặt Hứa Mạnh Trưởng một túi quà, lên tiếng:
- Ông nội, đây là quà của cháu! Chúc ông luôn luôn mạnh khỏe, sống lâu trăm tuổi để còn được nhìn thấy cháu vào lễ đường!
Hứa Mạnh TRưởng bật cười trước câu chúc hài hước của Sơ Sơ, ông nói:
- Phải phải, đương nhiên là ông phải nhìn thấy cháu bước vào lễ đường rồi, còn phải nhìn xem người lọt vào mắt xanh của cháu là ai nữa chứ!!
Sơ Sơ cười mỉm, liếc mắt về phia đối diện mình, Thời Cảnh Thường cũng đứng ở đây, ngay đằng sau Hứa Mạnh Trưởng:
- Ông nội đừng lo, người lọt được vào mắt xanh của cháu.... chắc chắn sẽ làm ông hài lòng.
Thời Cảnh Thường nhìn ý niệm trong mắt cô, chớp chớp mắt, không tỏ thái độ gì.
Sơ Sơ lại càng không buồn, cô không thất vọng cúi đầu, cười với Hứa Mạnh Trưởng, cô vốn chẳng trông mong vào sắc mặt của anh, thế nên chẳng cần gì phải buồn cả.
Bao nhiêu năm theo đuổi anh ấy, mặt cô sớm đã đắp thêm mấy lớp bê tông rồi, có khi còn dày hơn cả đống bê tông xây trên đường nữa, chẳng còn biết xấu hổ hay ngại ngùng gì nữa.
Tán trai mà!!! Cần phải mặt dày lên!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.