Chương 163: Chú Là Gì Của Cháu Chứ?
PJH
12/09/2019
Thời Cảnh Thường chở Hứa Sơ Sơ về nhà, anh trực tiếp dẫn cô lên phòng, như "thường lệ" lấy hòm thuốc đến băng bó cho cô.
Hứa Sơ Sơ ngồi trên giường, cô nhìn Thời Cảnh Thường đi qua đi lại bận rộn, cũng chẳng biết nói gì. Nhìn có vẻ chú ấy đang khó chịu, cô tốt nhất vẫn là không nên đụng vào.
Thời Cảnh Thường lấy hòm thuốc ra, anh cầm một ít băng bông xóa đi vệt máu đang chảy dài trên cánh tay Hứa Sơ Sơ, sau đó lấy băng cá nhân dán lên vết thương.
Cả quá trình Thời Cảnh Thường không lên tiếng nói gì, chỉ lẳng lặng làm, điều đó khiến Hứa Sơ Sơ không dám lên tiếng trước, cô sợ chỉ cần lỡ lời một chút thôi, anh sẽ chặt chém cô không thương tiếc....
Thời Cảnh Thường dán miếng băng lên, rồi nói:
- Sao lần nào cũng là cháu bị thương vậy? Chú cứ phải chịu trách nhiệm băng vết thương cho cháu mãi à?
Hứa Sơ Sơ bị quát, cô chớp chớp mắt, đang suy nghĩ nên đáp thế nào thì Thời Cảnh Thường lại lên tiếng:
- Cháu mới chỉ vừa ra viện thôi, lại muốn vào viện nữa sao? Không biết tự bảo vệ mình hả? Nếu như lúc nãy không có chú ở đó thì cháu gặp nguy hiểm rồi đấy biết không?
Hứa Sơ Sơ : "..."
Vẫn chưa hiểu tại sao mình bị mắng? Cô làm gì mà anh ấy quát cô chứ? Cô dụ cô gái đó tới sao? Cô nói chuyện với cô ta trước sao? Không phải lỗi do cô mà!!!!
Sao anh ấy lại có thể mắng cô một cách thản nhiên như vậy nhỉ? Cứ làm như cô tội nặng lắm!
Hứa Sơ Sơ chẹp miệng, cô nhướng mày đáp:
- Cháu không biết cô gái đó, là cô ta tự xông đến, làm cháu không kịp đề phòng.
Thời Cảnh Thưởng thở hắt ra một hơi, lồng ngực anh cực kì khó chịu, ngẩng đầu nhìn Hứa Sơ Sơ nói tiếp:
- Không kịp đề phòng? Cháu đi ra đường không mang mắt theo sao? Đáng lẽ ra thấy nguy hiểm thì phải la lên liền chứ? Cháu tưởng mình giỏi lắm nên một mình đấu khẩu với người có vũ khí à?
Lần này, lời nói của Thời Cảnh Thường hiển nhiên đả động đến lòng tự ái của Hứa Sơ Sơ, cô cau mày khó chịu hỏi:
- Tại sao chú lại nổi cáu với cháu? Là cháu muốn mình thành ra thế này sao? Cháu thật sự không hiểu rõ ràng người bị thương là cháu mà? Tại sao cháu vẫn bị chú mắng? Thật là vô lý!
Thời Cảnh Thường híp mắt nhìn Hứa Sơ Sơ, vẻ mặt càng âm u lên tiếng:
- Cháu là người bị thương thì không có lỗi sao? Lúc đó đáng lẽ ra cháu nên bỏ qua cô gái đó mà lên xe đi, còn muốn đứng lại nói chuyện nữa? Cháu không nhìn thấy cô gái đó có vấn đề về thần kinh à? Tầm nhìn của cháu thiển cận như vậy sao?
Thời Cảnh Thường nói ra một tràng, đều là những từ ngữ động chạm đến lòng tự trọng của Hứa Sơ Sơ, trong cơn tức giận không lí do mà không biết vô tình mình đã nói quá đáng đến thế nào.
Hứa Sơ Sơ vô cùng tức giận, cô đứng bật dậy, nhướng mày lớn tiếng:
- Vậy sao lúc đó chú còn giúp cháu làm gì? Sao không lái xe đi mà để mặc cháu ở đó luôn đi! Một đứa con gái có tầm nhìn thiển cận thì chú cần gì quan tâm chứ!!
Nói rồi, Hứa Sơ Sơ thở dốc, cô uất ức mím môi, vụt qua Thời Cảnh Thường muốn đi ra ngoài.
Thời Cảnh Thường cũng tức giận không kém, gân trên trán nổi lên chứng tỏ sự kiềm chế đã đến cực hạn, anh xoáy người gọi tên cô:
- Sơ Sơ!!
Hứa Sơ Sơ bỏ qua lời nói của anh, cô tức giận đi nhanh hơn, hét lên:
- Gọi cháu làm gì nữa, chú mặc kệ cháu đi! Chú là gì của cháu chứ? Đừng có cho mình cái quyền thích mắng ai thì mắng!!!
Ngay lúc tay Hứa Sơ Sơ chạm vào được nắm chốt cửa, đột nhiên một lực đạo mạnh mẽ từ phía sau kéo cô lại, Thời Cảnh Thường ầm ầm đi tới, mang theo nét mặt đen xịt túm lấy cổ tay Hứa Sơ Sơ giật ngược lại.
Anh vốn đã tức điên lên vì cô xém chút nữa thôi là gặp nguy hiểm, vậy mà cô còn nói những lời như thế, đặc biệt là câu "Chú là gì của cháu chứ?" Nghe cực kì chói tai.
Anh không là gì của cô sao? Trong mắt cô, anh không có giá trị gì đúng chứ?
Càng nghĩ, Thời Cảnh Thường càng tức giận, anh đẩy mạnh Hứa Sơ Sơ vào tường, gằn giọng hỏi:
- Cháu dám nói làm một lần nữa?
Hứa Sơ Sơ bị đập vào tường, nhưng cô không hề tỏ ra mình yếu thế, ngược lại còn không sợ chết mà nói:
- Có gì mà không dám nói chứ? Chú là gì.....
Thế nhưng lời Hứa Sơ Sơ định nói ra hoàn toàn im bặt ngay sau đó, mắt cô mở to, thân thể hoàn đơ cứng khi thấy Thời Cảnh Thường hạ môi anh lên môi mình.....
Hứa Sơ Sơ ngồi trên giường, cô nhìn Thời Cảnh Thường đi qua đi lại bận rộn, cũng chẳng biết nói gì. Nhìn có vẻ chú ấy đang khó chịu, cô tốt nhất vẫn là không nên đụng vào.
Thời Cảnh Thường lấy hòm thuốc ra, anh cầm một ít băng bông xóa đi vệt máu đang chảy dài trên cánh tay Hứa Sơ Sơ, sau đó lấy băng cá nhân dán lên vết thương.
Cả quá trình Thời Cảnh Thường không lên tiếng nói gì, chỉ lẳng lặng làm, điều đó khiến Hứa Sơ Sơ không dám lên tiếng trước, cô sợ chỉ cần lỡ lời một chút thôi, anh sẽ chặt chém cô không thương tiếc....
Thời Cảnh Thường dán miếng băng lên, rồi nói:
- Sao lần nào cũng là cháu bị thương vậy? Chú cứ phải chịu trách nhiệm băng vết thương cho cháu mãi à?
Hứa Sơ Sơ bị quát, cô chớp chớp mắt, đang suy nghĩ nên đáp thế nào thì Thời Cảnh Thường lại lên tiếng:
- Cháu mới chỉ vừa ra viện thôi, lại muốn vào viện nữa sao? Không biết tự bảo vệ mình hả? Nếu như lúc nãy không có chú ở đó thì cháu gặp nguy hiểm rồi đấy biết không?
Hứa Sơ Sơ : "..."
Vẫn chưa hiểu tại sao mình bị mắng? Cô làm gì mà anh ấy quát cô chứ? Cô dụ cô gái đó tới sao? Cô nói chuyện với cô ta trước sao? Không phải lỗi do cô mà!!!!
Sao anh ấy lại có thể mắng cô một cách thản nhiên như vậy nhỉ? Cứ làm như cô tội nặng lắm!
Hứa Sơ Sơ chẹp miệng, cô nhướng mày đáp:
- Cháu không biết cô gái đó, là cô ta tự xông đến, làm cháu không kịp đề phòng.
Thời Cảnh Thưởng thở hắt ra một hơi, lồng ngực anh cực kì khó chịu, ngẩng đầu nhìn Hứa Sơ Sơ nói tiếp:
- Không kịp đề phòng? Cháu đi ra đường không mang mắt theo sao? Đáng lẽ ra thấy nguy hiểm thì phải la lên liền chứ? Cháu tưởng mình giỏi lắm nên một mình đấu khẩu với người có vũ khí à?
Lần này, lời nói của Thời Cảnh Thường hiển nhiên đả động đến lòng tự ái của Hứa Sơ Sơ, cô cau mày khó chịu hỏi:
- Tại sao chú lại nổi cáu với cháu? Là cháu muốn mình thành ra thế này sao? Cháu thật sự không hiểu rõ ràng người bị thương là cháu mà? Tại sao cháu vẫn bị chú mắng? Thật là vô lý!
Thời Cảnh Thường híp mắt nhìn Hứa Sơ Sơ, vẻ mặt càng âm u lên tiếng:
- Cháu là người bị thương thì không có lỗi sao? Lúc đó đáng lẽ ra cháu nên bỏ qua cô gái đó mà lên xe đi, còn muốn đứng lại nói chuyện nữa? Cháu không nhìn thấy cô gái đó có vấn đề về thần kinh à? Tầm nhìn của cháu thiển cận như vậy sao?
Thời Cảnh Thường nói ra một tràng, đều là những từ ngữ động chạm đến lòng tự trọng của Hứa Sơ Sơ, trong cơn tức giận không lí do mà không biết vô tình mình đã nói quá đáng đến thế nào.
Hứa Sơ Sơ vô cùng tức giận, cô đứng bật dậy, nhướng mày lớn tiếng:
- Vậy sao lúc đó chú còn giúp cháu làm gì? Sao không lái xe đi mà để mặc cháu ở đó luôn đi! Một đứa con gái có tầm nhìn thiển cận thì chú cần gì quan tâm chứ!!
Nói rồi, Hứa Sơ Sơ thở dốc, cô uất ức mím môi, vụt qua Thời Cảnh Thường muốn đi ra ngoài.
Thời Cảnh Thường cũng tức giận không kém, gân trên trán nổi lên chứng tỏ sự kiềm chế đã đến cực hạn, anh xoáy người gọi tên cô:
- Sơ Sơ!!
Hứa Sơ Sơ bỏ qua lời nói của anh, cô tức giận đi nhanh hơn, hét lên:
- Gọi cháu làm gì nữa, chú mặc kệ cháu đi! Chú là gì của cháu chứ? Đừng có cho mình cái quyền thích mắng ai thì mắng!!!
Ngay lúc tay Hứa Sơ Sơ chạm vào được nắm chốt cửa, đột nhiên một lực đạo mạnh mẽ từ phía sau kéo cô lại, Thời Cảnh Thường ầm ầm đi tới, mang theo nét mặt đen xịt túm lấy cổ tay Hứa Sơ Sơ giật ngược lại.
Anh vốn đã tức điên lên vì cô xém chút nữa thôi là gặp nguy hiểm, vậy mà cô còn nói những lời như thế, đặc biệt là câu "Chú là gì của cháu chứ?" Nghe cực kì chói tai.
Anh không là gì của cô sao? Trong mắt cô, anh không có giá trị gì đúng chứ?
Càng nghĩ, Thời Cảnh Thường càng tức giận, anh đẩy mạnh Hứa Sơ Sơ vào tường, gằn giọng hỏi:
- Cháu dám nói làm một lần nữa?
Hứa Sơ Sơ bị đập vào tường, nhưng cô không hề tỏ ra mình yếu thế, ngược lại còn không sợ chết mà nói:
- Có gì mà không dám nói chứ? Chú là gì.....
Thế nhưng lời Hứa Sơ Sơ định nói ra hoàn toàn im bặt ngay sau đó, mắt cô mở to, thân thể hoàn đơ cứng khi thấy Thời Cảnh Thường hạ môi anh lên môi mình.....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.