Chương 162: Tự Tìm Xe Mà Đi!
PJH
12/09/2019
Thời Cảnh Thường nhanh chóng lao ra khỏi xe, tốc độ của anh nhanh đến mức khiến người khác không kịp trở tay.
Lúc Hứa Sơ Sơ còn chưa định hình được gì, Thời Cảnh Thường đã vật cô gái kia xuống đất rồi.
Hứa Sơ Sơ thở dốc, cô hoảng hồn gọi:
- Chú!!
Mạnh Huyền Chân cũng lao ra khỏi xe, anh chạy đến cùng chỗ với Thời Cảnh Thường, giữ lấy cô gái đang vùng vẫy dưới kia.
Thời Cảnh Thường đứng lên, anh đi tới chỗ Hứa Sơ Sơ, có chút vồn vã hỏi:
- Không sao chứ?
Mạc Lệ cũng nhanh chóng chạy lại, cô nhìn Hứa Sơ Sơ với ánh mắt lo lắng, câu hỏi của Thời Cảnh Thường cũng như câu hỏi trong lòng cô.
Hứa Sơ Sơ lắc đầu, đáp:
- Cháu không sao, nhưng mà chú có sao không? Cô ta cầm dao đấy, chú không bị thương gì đấy ?
Vừa nói, Hứa Sơ Sơ vừa nhìn xung quanh anh, tìm kiếm xem thử anh có bị thương ở đâu hay không.
Mạc Lệ nghe liền nhíu mày, cô lớn tiếng hỏi:
- Cậu quan tâm cái đó làm gì chứ? Kiểm tra bản thân mình kĩ chút đi!
Thế nhưng, bỏ ngoài tai lời nói của Mạc Lệ, Hứa Sơ Sơ vẫn lo lắng nhìn Thời Cảnh Thường, bỏ qua hoàn toàn cảm giác của bản thân, chỉ đáp lại qua loa:
- Mình ổn, không sao cả!
Nói rồi, Hứa Sơ Sơ ngước đầu nhìn Thời Cảnh Thường, cô đưa tay nắm lấy hai tay anh, hỏi lại:
- Chú thật sự không sao đấy chứ? Không có vết thương nào đúng không?
Đứng ở góc của Thời Cảnh Thường, anh đột nhiên nhìn cổ Hứa Sơ Sơ, thấy nơi đó bị nổi lên một mảng đỏ, trong như là mới bị cào vậy.
Lúc nãy Hứa Sơ Sơ đứng quay lưng với anh thế nên anh không thấy cô gái kia nắm lấy cổ cô, chỉ tưởng hai người cãi cọ qua lại mà thôi!
Thời Cảnh Thường nhìn xuống tay Hứa Sơ Sơ, mày liền nhíu lại, tay cô chảy máu? Bị dao cứa vào sao?
Mạc Lệ cũng thấy, cô kinh ngạc hét lên:
- Sơ Sơ, cậu bị thương rồi!
Giữa các ngón tay Hứa Sơ Sơ bị rạch một đường nhỏ, chảy không nhiều máu lắm, nhưng vẫn gây ra chút chói mắt bởi sắc đỏ.
Hứa Sơ Sơ bây giờ mới để ý tới, cô đưa tay lên nhìn, lẩm bẩm hỏi:
- Kì quái, bị thương lúc nào vậy? Không lẽ lúc chặn con dao sao?
Ngay lập tức Thời Cảnh Thường cầm lấy tay Hứa Sơ Sơ, mắng:
- Cháu bị ngốc sao? Bị thương còn không biết? Cơ thể cháu làm bằng đá à? Lên xe!
Thời Cảnh Thường gầm lên một câu làm Hứa Sơ Sơ hoảng sợ, cô giật mình không đáp lại, chỉ mở to mắt nhìn anh.
Thấy vậy, Thời Cảnh Thường mở cửa xe ra, trực tiếp nhét Hứa Sơ Sơ còn đang mê mang ngồi vào trong, sau đó anh quay lại nhìn Mạnh Huyền Chân, ánh mắt nổi lửa.
Mạnh Huyền Chân:"..."
Cậu ta nhìn anh bằng ánh mắt đó là gì chứ? Anh cũng đâu ngờ là có chuyện này đâu!
Nghĩ là vậy nhưng Mạnh Huyền Chân không dám nói ra, chỉ lên tiếng:
- Cậu đưa Sơ Sơ về đi, mình sẽ xử lý vụ này!
Thời Cảnh Thường liếc mắt sắc bén, âm u nói:
- Chú tốt nhất nên cho tôi một câu trả lời thích đáng!
Nói rồi anh nhìn qua Mạc Lệ, sau vài giây suy nghĩ thì nói tiếp:
- Tự chú tìm xe đưa Mạc tiểu thư về đi!
Nói xong, Thời Cảnh Thường đi vòng sang ghế lái, mở cửa ngồi lên phóng xe đi!
Mạnh Huyền Chân hít đống khói vào mặt, anh tức giận hét lớn:
- Này, cái thằng kia, đó là xe của tôi mà!!!
Lúc Hứa Sơ Sơ còn chưa định hình được gì, Thời Cảnh Thường đã vật cô gái kia xuống đất rồi.
Hứa Sơ Sơ thở dốc, cô hoảng hồn gọi:
- Chú!!
Mạnh Huyền Chân cũng lao ra khỏi xe, anh chạy đến cùng chỗ với Thời Cảnh Thường, giữ lấy cô gái đang vùng vẫy dưới kia.
Thời Cảnh Thường đứng lên, anh đi tới chỗ Hứa Sơ Sơ, có chút vồn vã hỏi:
- Không sao chứ?
Mạc Lệ cũng nhanh chóng chạy lại, cô nhìn Hứa Sơ Sơ với ánh mắt lo lắng, câu hỏi của Thời Cảnh Thường cũng như câu hỏi trong lòng cô.
Hứa Sơ Sơ lắc đầu, đáp:
- Cháu không sao, nhưng mà chú có sao không? Cô ta cầm dao đấy, chú không bị thương gì đấy ?
Vừa nói, Hứa Sơ Sơ vừa nhìn xung quanh anh, tìm kiếm xem thử anh có bị thương ở đâu hay không.
Mạc Lệ nghe liền nhíu mày, cô lớn tiếng hỏi:
- Cậu quan tâm cái đó làm gì chứ? Kiểm tra bản thân mình kĩ chút đi!
Thế nhưng, bỏ ngoài tai lời nói của Mạc Lệ, Hứa Sơ Sơ vẫn lo lắng nhìn Thời Cảnh Thường, bỏ qua hoàn toàn cảm giác của bản thân, chỉ đáp lại qua loa:
- Mình ổn, không sao cả!
Nói rồi, Hứa Sơ Sơ ngước đầu nhìn Thời Cảnh Thường, cô đưa tay nắm lấy hai tay anh, hỏi lại:
- Chú thật sự không sao đấy chứ? Không có vết thương nào đúng không?
Đứng ở góc của Thời Cảnh Thường, anh đột nhiên nhìn cổ Hứa Sơ Sơ, thấy nơi đó bị nổi lên một mảng đỏ, trong như là mới bị cào vậy.
Lúc nãy Hứa Sơ Sơ đứng quay lưng với anh thế nên anh không thấy cô gái kia nắm lấy cổ cô, chỉ tưởng hai người cãi cọ qua lại mà thôi!
Thời Cảnh Thường nhìn xuống tay Hứa Sơ Sơ, mày liền nhíu lại, tay cô chảy máu? Bị dao cứa vào sao?
Mạc Lệ cũng thấy, cô kinh ngạc hét lên:
- Sơ Sơ, cậu bị thương rồi!
Giữa các ngón tay Hứa Sơ Sơ bị rạch một đường nhỏ, chảy không nhiều máu lắm, nhưng vẫn gây ra chút chói mắt bởi sắc đỏ.
Hứa Sơ Sơ bây giờ mới để ý tới, cô đưa tay lên nhìn, lẩm bẩm hỏi:
- Kì quái, bị thương lúc nào vậy? Không lẽ lúc chặn con dao sao?
Ngay lập tức Thời Cảnh Thường cầm lấy tay Hứa Sơ Sơ, mắng:
- Cháu bị ngốc sao? Bị thương còn không biết? Cơ thể cháu làm bằng đá à? Lên xe!
Thời Cảnh Thường gầm lên một câu làm Hứa Sơ Sơ hoảng sợ, cô giật mình không đáp lại, chỉ mở to mắt nhìn anh.
Thấy vậy, Thời Cảnh Thường mở cửa xe ra, trực tiếp nhét Hứa Sơ Sơ còn đang mê mang ngồi vào trong, sau đó anh quay lại nhìn Mạnh Huyền Chân, ánh mắt nổi lửa.
Mạnh Huyền Chân:"..."
Cậu ta nhìn anh bằng ánh mắt đó là gì chứ? Anh cũng đâu ngờ là có chuyện này đâu!
Nghĩ là vậy nhưng Mạnh Huyền Chân không dám nói ra, chỉ lên tiếng:
- Cậu đưa Sơ Sơ về đi, mình sẽ xử lý vụ này!
Thời Cảnh Thường liếc mắt sắc bén, âm u nói:
- Chú tốt nhất nên cho tôi một câu trả lời thích đáng!
Nói rồi anh nhìn qua Mạc Lệ, sau vài giây suy nghĩ thì nói tiếp:
- Tự chú tìm xe đưa Mạc tiểu thư về đi!
Nói xong, Thời Cảnh Thường đi vòng sang ghế lái, mở cửa ngồi lên phóng xe đi!
Mạnh Huyền Chân hít đống khói vào mặt, anh tức giận hét lớn:
- Này, cái thằng kia, đó là xe của tôi mà!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.