Chương 137: Cô Ta Là Một Con Sư Tử Cái Đang Ngủ Say!
PJH
11/09/2019
Hứa Sơ Sơ đi vào phòng, cô thở hắt ra một hơi, bình tĩnh lại mình, rồi đến gần giường của Hứa Mạnh Trưởng.
Nhìn ông nội xơ xác tiều tụy, trong lòng cô bỗng nhiên nhói đau, nhẹ nhàng ngồi xuống ghế bên cạnh, Hứa Sơ Sơ lên tiếng gọi:
- Ông nội!
Hứa Mạnh Trưởng đang nằm trên giường nghe có tiếng người gọi mình, ông hé mắt mở ra nhìn.
Đạp vào mắt là hình ảnh đứa cháu gái xinh đẹp mà ông yêu thương hết mực, Hứa Mạnh Trưởng thều thào nói:
- Sơ Sơ, cháu đến rồi!
Mày Hứa Sơ Sơ nhíu chặt lại, cô cắn môi gật đầu, đáp:
- Vâng, cháu đến rồi! Cháu đến thăm ông đây!
Hứa Mạnh Trưởng như vừa chết đi sống lại, hơi thở của ông yếu ớt, mắt cũng lần mở lần đóng, chỉ còn sót lại tia ý thức mà trêu đùa:
- Ông còn tưởng, cháu giận ông.... không đến thăm ông... nữa chứ..
Hứa Sơ Sơ bật cười, cô đau lòng rũ mắt, nói:
- Cháu có khi nào là không quan tâm ông chứ? Dù có giận ông nhiều thế nào cháu cũng không thể ngó lơ ông đâu!!
Hứa Mạnh Trưởng nghe cô nói, miệng bất giác mỉm cười, đứng rồi, đứa trẻ này, luôn rất thương ông mà!
Hứa Sơ Sơ nhìn ông, mím môi nói:
- Ông nội, lần sau đừng dọa cháu như vậy nữa, ông đã hứa sẽ sống lâu đến lúc nhìn thấy cháu lấy chồng luôn mà, ông phải giữ lời hứa chứ? Đừng làm cháu sợ nữa, được không?
Lời nói Hứa Sơ Sơ phát ra, có trời mới biết trong đó có bao nhiêu sợ hãi, ông nội là người thân thuộc với cô nhất từ bé đến lớn, số lần cô ở về nhà từ trường đại học đa số đều là để gặp ông, Hứa Hấn Trung thường xuyên đi Thượng Hải, không cần nói cũng biết là để làm gì, vì vậy, ngoài Thời Cảnh Thường là người mà cô thích, thì ông nội chính là người cô yêu thương nhất.
Vậy nên, cô thật sự rất sợ ông nội sẽ có chuyện!
Hứa Mạnh Trưởng nhìn Hứa Sơ Sơ, mím môi không nói. Sau một lúc ông mới đưa tay lên, vẫy cô gọi:
- Sơ Sơ, lại đây! Ông nội có chuyện này muốn nói với cháu!
Hứa Sơ Sơ chậm rãi đứng lên, cô đưa tay mình đặt vào lòng bàn tay ông, Hứa Mạnh Trưởng cầm tay cô, tay còn lại cũng đưa lên nắm chặt.
Mắt ông nghiêm túc mà quyết đoán nhìn Hứa Sơ Sơ, lên tiếng:
- Sơ Sơ, về nhà đi! Hãy......
------...---------...------------------
Trong phòng vệ sinh bệnh viện, Hà Như vừa ngắt điện thoại, Yết Yến bên cạnh đã vội nói:
- Mẹ, đừng làm như vậy! Ông nội không có tội tình gì cả!
Vừa nói, cô vừa nắm tay Hà Như, khẩn thiết cầu xin, thế nhưng bà ta liền vùng tay cô ra, trả lời:
- Con từ khi nào thì coi ông ta là ông của mình rồi? Yết Yến, đừng bao giờ quên thân phận của con, cả trách nhiệm và nghĩa vụ đối với Hà gia nữa!
Yết Yến lắc đầu, lên tiếng giải thích:
- Nhưng đó là chuyện từ rất lâu rồi mẹ, dù là Hứa Sơ Sơ hay là Hứa Mạnh Trưởng, bọn họ đâu hề liên quan đến việc này, vậy nên mẹ đừng tổn thương họ, hãy dừng lại đi!
Hà Như liếc mắt qua nhìn cô, cười nhếch môi lên tiếng:
- Bây giờ thì mẹ sẽ không làm gì cả, đừng lo lắng như vậy!
Nói rồi, Hà Như xoay lại nhìn mình trong gương, bà đưa một tay đặt lên vết thương trên cổ mình, vân vê nó, ánh mắt lạnh lùng:
- Hứa Sơ Sơ là một con sư tử cái đang ngủ say, hạ Hứa Mạnh Trưởng bây giờ rất dễ khiến con sư tử đó nổi điên, như vậy chỉ gây bất lợi cho chúng ta mà thôi. Nhưng không sao, mẹ sẽ chờ cô ta thêm một chút nữa! 18 năm rồi, cũng chưa phải mẹ chưa từng chờ đợi!
Yết Yến há miệng, cố lên tiếng giải thích lần nữa nhưng không thành, cô hoàn toàn bị lời nói Hà Như cắt ngang:
- Hứa gia sống cũng đủ lâu rồi, đến lúc phải hoàn trả lại cho chúng ta thôi! Hứa Mạnh Trưởng đã nằm viện, 36 tộc kiểu gì cũng sẽ họp tổng bộ ngay, lựa chọn người dự bị lên thay thế ông ta, lúc trước là chỉ có mình Hứa Sơ Sơ, nhưng bây giờ thì sao??
Vừa nói, Hà NHư vừa quay đầu nhìn Yết Yến, môi mỏng nhếch lên:
- Cô ta không còn là duy nhất nữa, Yết Yến, con nhất định phải dành được quyền thừa kế trong cuộc họp đó! Hiểu không!
Nhìn ông nội xơ xác tiều tụy, trong lòng cô bỗng nhiên nhói đau, nhẹ nhàng ngồi xuống ghế bên cạnh, Hứa Sơ Sơ lên tiếng gọi:
- Ông nội!
Hứa Mạnh Trưởng đang nằm trên giường nghe có tiếng người gọi mình, ông hé mắt mở ra nhìn.
Đạp vào mắt là hình ảnh đứa cháu gái xinh đẹp mà ông yêu thương hết mực, Hứa Mạnh Trưởng thều thào nói:
- Sơ Sơ, cháu đến rồi!
Mày Hứa Sơ Sơ nhíu chặt lại, cô cắn môi gật đầu, đáp:
- Vâng, cháu đến rồi! Cháu đến thăm ông đây!
Hứa Mạnh Trưởng như vừa chết đi sống lại, hơi thở của ông yếu ớt, mắt cũng lần mở lần đóng, chỉ còn sót lại tia ý thức mà trêu đùa:
- Ông còn tưởng, cháu giận ông.... không đến thăm ông... nữa chứ..
Hứa Sơ Sơ bật cười, cô đau lòng rũ mắt, nói:
- Cháu có khi nào là không quan tâm ông chứ? Dù có giận ông nhiều thế nào cháu cũng không thể ngó lơ ông đâu!!
Hứa Mạnh Trưởng nghe cô nói, miệng bất giác mỉm cười, đứng rồi, đứa trẻ này, luôn rất thương ông mà!
Hứa Sơ Sơ nhìn ông, mím môi nói:
- Ông nội, lần sau đừng dọa cháu như vậy nữa, ông đã hứa sẽ sống lâu đến lúc nhìn thấy cháu lấy chồng luôn mà, ông phải giữ lời hứa chứ? Đừng làm cháu sợ nữa, được không?
Lời nói Hứa Sơ Sơ phát ra, có trời mới biết trong đó có bao nhiêu sợ hãi, ông nội là người thân thuộc với cô nhất từ bé đến lớn, số lần cô ở về nhà từ trường đại học đa số đều là để gặp ông, Hứa Hấn Trung thường xuyên đi Thượng Hải, không cần nói cũng biết là để làm gì, vì vậy, ngoài Thời Cảnh Thường là người mà cô thích, thì ông nội chính là người cô yêu thương nhất.
Vậy nên, cô thật sự rất sợ ông nội sẽ có chuyện!
Hứa Mạnh Trưởng nhìn Hứa Sơ Sơ, mím môi không nói. Sau một lúc ông mới đưa tay lên, vẫy cô gọi:
- Sơ Sơ, lại đây! Ông nội có chuyện này muốn nói với cháu!
Hứa Sơ Sơ chậm rãi đứng lên, cô đưa tay mình đặt vào lòng bàn tay ông, Hứa Mạnh Trưởng cầm tay cô, tay còn lại cũng đưa lên nắm chặt.
Mắt ông nghiêm túc mà quyết đoán nhìn Hứa Sơ Sơ, lên tiếng:
- Sơ Sơ, về nhà đi! Hãy......
------...---------...------------------
Trong phòng vệ sinh bệnh viện, Hà Như vừa ngắt điện thoại, Yết Yến bên cạnh đã vội nói:
- Mẹ, đừng làm như vậy! Ông nội không có tội tình gì cả!
Vừa nói, cô vừa nắm tay Hà Như, khẩn thiết cầu xin, thế nhưng bà ta liền vùng tay cô ra, trả lời:
- Con từ khi nào thì coi ông ta là ông của mình rồi? Yết Yến, đừng bao giờ quên thân phận của con, cả trách nhiệm và nghĩa vụ đối với Hà gia nữa!
Yết Yến lắc đầu, lên tiếng giải thích:
- Nhưng đó là chuyện từ rất lâu rồi mẹ, dù là Hứa Sơ Sơ hay là Hứa Mạnh Trưởng, bọn họ đâu hề liên quan đến việc này, vậy nên mẹ đừng tổn thương họ, hãy dừng lại đi!
Hà Như liếc mắt qua nhìn cô, cười nhếch môi lên tiếng:
- Bây giờ thì mẹ sẽ không làm gì cả, đừng lo lắng như vậy!
Nói rồi, Hà Như xoay lại nhìn mình trong gương, bà đưa một tay đặt lên vết thương trên cổ mình, vân vê nó, ánh mắt lạnh lùng:
- Hứa Sơ Sơ là một con sư tử cái đang ngủ say, hạ Hứa Mạnh Trưởng bây giờ rất dễ khiến con sư tử đó nổi điên, như vậy chỉ gây bất lợi cho chúng ta mà thôi. Nhưng không sao, mẹ sẽ chờ cô ta thêm một chút nữa! 18 năm rồi, cũng chưa phải mẹ chưa từng chờ đợi!
Yết Yến há miệng, cố lên tiếng giải thích lần nữa nhưng không thành, cô hoàn toàn bị lời nói Hà Như cắt ngang:
- Hứa gia sống cũng đủ lâu rồi, đến lúc phải hoàn trả lại cho chúng ta thôi! Hứa Mạnh Trưởng đã nằm viện, 36 tộc kiểu gì cũng sẽ họp tổng bộ ngay, lựa chọn người dự bị lên thay thế ông ta, lúc trước là chỉ có mình Hứa Sơ Sơ, nhưng bây giờ thì sao??
Vừa nói, Hà NHư vừa quay đầu nhìn Yết Yến, môi mỏng nhếch lên:
- Cô ta không còn là duy nhất nữa, Yết Yến, con nhất định phải dành được quyền thừa kế trong cuộc họp đó! Hiểu không!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.