Chương 138: Nếu Nhất Thiết Phải Làm Như Vậy, Thì Hãy Mở Đi!
PJH
11/09/2019
Thời Cảnh Thường cũng đang nghe điện thoại, anh đứng lặng ở một góc tường, khuôn mặt lạnh tanh lên tiếng:
- Ba tôi chỉ vừa nhập viện, các ông đã cuống cuồng muốn họp như vậy?
Đầu dây bên kia liền vang lên tiếng đáp:
- Cảnh Thường, chúng tôi làm vậy cũng vì nghĩ cho Hứa gia thôi! Bây giờ lão gia chủ đã nhập viện, tin này lan đi rất nhanh sẽ làm các tộc khác sợ hãi, chúng ta sẽ có chuyện ngay!
Thời Cảnh Thường mím môi, không phải là anh không biết, chuyện này rất dễ gây ra lục đục nội bộ, ba anh ngay lúc này mà có chuyện gì Hứa gia sẽ như rắn mất đầu ngay, nếu không làm gì, 36 tộc sẽ hoảng loạn, Hứa gia sẽ tan tác.
Nhưng như thế này cũng quá đáng lắm rồi, ba anh chỉ vừa nhập viện 1 tiếng trước, các tộc đã thi nhau muốn mở họp tổng bộ, bọn họ nghĩ rằng ba anh chết rồi ư? Hay là đang trù ẻo ông?
Càng nghĩ, mặt Thời Cảnh Thường càng lạnh, anh đang lên tiếng muốn nói thì đột nhiên đằng sau vang lên giọng quen thuộc:
- Nếu như nhất thiết phải làm như vậy, thế thì hãy mở đi!
Thời Cảnh Thường giật mình, anh vội quay đầu nhìn lại, phát hiện Hứa Sơ Sơ đã ra khỏi phòng cấp cứu, cô đứng đằng sau, đang giương mắt nhìn anh!
Nghe thấy lời cô nói, anh liền hỏi:
- Cháu nói gì vây?
Ngay lúc này, hành lang vang lên tiếng "cộp cộp" cuat giày cao gót, Hà Như và Yết Yến đi tới, vừa vặn nghe được cuộc đối thoại này!
Hứa Sơ Sơ đứng thẳng người, cô mím môi, chậm rãi xoay ngược lại, nhìn trực diện vào Hà Như, đáp:
- Cuộc họp tổng bộ! Hãy mở nó đi!! Hứa gia, cần xác định chính thức chiếc ghế gia chủ kế nhiệm rồi!
Hà Như đối mắt với Hứa Sơ Sơ, im lặng không nói, cô lên tiếng xong thì cũng không thêm gì nữa, cả hai cứ thế nhìn nhau, sát khí tỏa ra ngày càng nồng đậm!
Một con sư tử mạnh mẽ và độc lập ngoài ánh sáng, thông minh và quyết đoán, còn một bên là cáo già ngàn năm, có thủ đoạn và suy nghĩ, luôn ẩn nấp và chực chờ trong bóng tối, lần này.... bên nào sẽ thắng đây?
Hứa Sơ Sơ nắm chặt tay, cuộc chiến.... mới chỉ chính thức bắt đầu thôi! Một khi cô tức giận, thì nhất định sẽ không thua! Hứa Sơ Sơ nói được làm được, trước giờ chưa từng xảy ra ngoại lệ!
-------------...--------------..------
Thời Cảnh Thường ngồi trên xe, thỉnh thoảng quay sang nhìn Hứa Sơ Sơ đang nhắm mắt ngồi bên cạnh, nhưng không lên tiếng nói.
Anh biết, bây giờ cô có chuyện cần suy nghĩ, vì sắp tới đây có lẽ cô sẽ đối mặt với rất nhiều thứ!
Thế nhưng, liệu quyết định vừa rồi của cô có là đúng hay không?
Nên nói cô bản lĩnh, sẵn sàng đương đầu với sức mạnh lớn, hay là nên nói cô ngu ngốc, chưa hiểu gì về kẻ địch, lao lên chỉ như trứng chọi đá?
Anh cũng không biết phải làm thế nào nữa!!
Hứa Sơ Sơ nhắm mắt, trong đầu cô bây giờ toàn là lời nói mà ông nội đã nói với cô:
- Sơ Sơ, về nhà đi! Hãy cứu lấy Hứa gia!
Tại sao ông nội cô lại nói điều đó? Không lẽ, ông biết chuyện gì sao? Hay là...
Hứa Sơ Sơ đột ngột mở mắt, một thứ suy nghĩ vừa vụt qua trong đầu, cô liền rút trong túi ra chiếc điện thoại, bấm một dãy số, gọi đi.
Đầu dây bên kia vang lên tiếng "tít tít tít" một lúc lâu thì xuất hiện giọng nói:
- Sơ Sơ!
Ánh mắt Hứa Sơ Sơ đen láy, sâu không thấy đáy, cô nuốt một ngụm nước bọt, lên tiếng:
- Cậu, cháu có một việc, muốn nhờ cậu!
Lần này, cô tuyệt đối không thể để thua Hà Như, dù là bắt buộc phải dùng đến thủ đoạn cuối cùng!!
- Ba tôi chỉ vừa nhập viện, các ông đã cuống cuồng muốn họp như vậy?
Đầu dây bên kia liền vang lên tiếng đáp:
- Cảnh Thường, chúng tôi làm vậy cũng vì nghĩ cho Hứa gia thôi! Bây giờ lão gia chủ đã nhập viện, tin này lan đi rất nhanh sẽ làm các tộc khác sợ hãi, chúng ta sẽ có chuyện ngay!
Thời Cảnh Thường mím môi, không phải là anh không biết, chuyện này rất dễ gây ra lục đục nội bộ, ba anh ngay lúc này mà có chuyện gì Hứa gia sẽ như rắn mất đầu ngay, nếu không làm gì, 36 tộc sẽ hoảng loạn, Hứa gia sẽ tan tác.
Nhưng như thế này cũng quá đáng lắm rồi, ba anh chỉ vừa nhập viện 1 tiếng trước, các tộc đã thi nhau muốn mở họp tổng bộ, bọn họ nghĩ rằng ba anh chết rồi ư? Hay là đang trù ẻo ông?
Càng nghĩ, mặt Thời Cảnh Thường càng lạnh, anh đang lên tiếng muốn nói thì đột nhiên đằng sau vang lên giọng quen thuộc:
- Nếu như nhất thiết phải làm như vậy, thế thì hãy mở đi!
Thời Cảnh Thường giật mình, anh vội quay đầu nhìn lại, phát hiện Hứa Sơ Sơ đã ra khỏi phòng cấp cứu, cô đứng đằng sau, đang giương mắt nhìn anh!
Nghe thấy lời cô nói, anh liền hỏi:
- Cháu nói gì vây?
Ngay lúc này, hành lang vang lên tiếng "cộp cộp" cuat giày cao gót, Hà Như và Yết Yến đi tới, vừa vặn nghe được cuộc đối thoại này!
Hứa Sơ Sơ đứng thẳng người, cô mím môi, chậm rãi xoay ngược lại, nhìn trực diện vào Hà Như, đáp:
- Cuộc họp tổng bộ! Hãy mở nó đi!! Hứa gia, cần xác định chính thức chiếc ghế gia chủ kế nhiệm rồi!
Hà Như đối mắt với Hứa Sơ Sơ, im lặng không nói, cô lên tiếng xong thì cũng không thêm gì nữa, cả hai cứ thế nhìn nhau, sát khí tỏa ra ngày càng nồng đậm!
Một con sư tử mạnh mẽ và độc lập ngoài ánh sáng, thông minh và quyết đoán, còn một bên là cáo già ngàn năm, có thủ đoạn và suy nghĩ, luôn ẩn nấp và chực chờ trong bóng tối, lần này.... bên nào sẽ thắng đây?
Hứa Sơ Sơ nắm chặt tay, cuộc chiến.... mới chỉ chính thức bắt đầu thôi! Một khi cô tức giận, thì nhất định sẽ không thua! Hứa Sơ Sơ nói được làm được, trước giờ chưa từng xảy ra ngoại lệ!
-------------...--------------..------
Thời Cảnh Thường ngồi trên xe, thỉnh thoảng quay sang nhìn Hứa Sơ Sơ đang nhắm mắt ngồi bên cạnh, nhưng không lên tiếng nói.
Anh biết, bây giờ cô có chuyện cần suy nghĩ, vì sắp tới đây có lẽ cô sẽ đối mặt với rất nhiều thứ!
Thế nhưng, liệu quyết định vừa rồi của cô có là đúng hay không?
Nên nói cô bản lĩnh, sẵn sàng đương đầu với sức mạnh lớn, hay là nên nói cô ngu ngốc, chưa hiểu gì về kẻ địch, lao lên chỉ như trứng chọi đá?
Anh cũng không biết phải làm thế nào nữa!!
Hứa Sơ Sơ nhắm mắt, trong đầu cô bây giờ toàn là lời nói mà ông nội đã nói với cô:
- Sơ Sơ, về nhà đi! Hãy cứu lấy Hứa gia!
Tại sao ông nội cô lại nói điều đó? Không lẽ, ông biết chuyện gì sao? Hay là...
Hứa Sơ Sơ đột ngột mở mắt, một thứ suy nghĩ vừa vụt qua trong đầu, cô liền rút trong túi ra chiếc điện thoại, bấm một dãy số, gọi đi.
Đầu dây bên kia vang lên tiếng "tít tít tít" một lúc lâu thì xuất hiện giọng nói:
- Sơ Sơ!
Ánh mắt Hứa Sơ Sơ đen láy, sâu không thấy đáy, cô nuốt một ngụm nước bọt, lên tiếng:
- Cậu, cháu có một việc, muốn nhờ cậu!
Lần này, cô tuyệt đối không thể để thua Hà Như, dù là bắt buộc phải dùng đến thủ đoạn cuối cùng!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.