Chương 116: Coi Như Em Lấy Lại Vốn Hôm Qua!
PJH
11/09/2019
Hứa Sơ Sơ nghe người hầu kể một lượt, rũ mắt nhìn đống thuốc trên khay, cô lên tiếng:
- Để tôi mang lên cho, cô đi làm việc đi!
Người hầu không nói hai lời cúi đầu lui ra ngoài.
Hứa Sơ Sơ nhìn khay thuốc, thở dài, cầm theo cốc nước bên cạnh, sau đó đi lên lầu!
Mở cửa phòng Thời Cảnh Thường ra,, Hứa Sơ Sơ giật mình khi thấy khắp phòng toàn là mảnh vỡ thủy tinh, phía xa là một chiếc đèn nằm ngổn ngang trên nền đất!
Dì Tầm thấy cô, liền hô lên:
- Tiểu thư!
Hứa Sơ Sơ đặt khay thuốc xuống bàn, lên tiếng hỏi:
- Dì Tầm, chuyện này là thế nào?
Dì Tầm đứng lên đi về phía cô, vừa đáp:
- Tôi cũng không biết nữa, lúc tôi lên đây đã thấy phòng thiếu gia thế này rồi, ngài ấy bị sốt, nằm mê mag trên giường từ trưa đến giờ.
Hứa Sơ Sơ mím môi, cô nhấc chân đi đến chỗ giường, nói:
- Dì kêu người dọn chỗ này đi, để cháu chăm sóc chú cho!
Dì Tầm ngập ngừng khoảng vài giây rồi quay đầu đi ra ngoài, để Hứa Sơ Sơ ở lại trong phòng.
Cô đưa tay lên áp vào trán Thời Cảnh Thường, quả nhiên là rất nóng, nghĩ lại ngày hôm qua có lẽ chú ấy để tóc ướt mà ngủ, nên chắc bị nhiễm lạnh rồi phát sốt!
Nghĩ nghĩ, Hứa Sơ Sơ đi vào trong phòng vệ sinh, vắt một chiếc khăn ươt thật sạch, sau đó mang ra ngoài, đặt lên trán của Thời Cảnh Thường.
Sau đó cô dùng nhiệt kế kẹp cho anh, hơn 38 độ, không sốt cao lắm, Hứa Sơ Sơ lấy thuốc viên bên cạnh, dằm nát ra, sau đó hòa với nước, đưa lên miệng cho Thời Cảnh Thường uống!
Thế nhưng vì anh đang nằm, lại nhắm mắt mê mang, nên không tự chủ mở miệng ra uống thuốc được. Muỗng đưa đến miệng anh nhưng lại không cho thuốc vào được, toàn là bị đổ ra ngoài.
Thấy thế, Hứa Sơ Sơ quay đầu nhìn người hầu đang quét dọn mảnh vỡ, nói:
- Cô qua đây giúp tôi một chút! Đỡ chú ấy dậy đi!
Người hầu kia nghe liền chạy đến, cúi người dựng Thời Cảnh Thường từ trên giường lên, đặt anh dựa vào tường.
Thế nhưng, lần này, Hứa Sơ Sơ vẫn không đưa được thuốc vào miệng Thời Cảnh Thường.
Cắn môi suy nghĩ một lát, cô quay đầu nhìn người hầu gái, hỏi:
- Cô quét dọn xong chưa? Có thể giúp tôi nấu một ít cháo trắng được không?
Người hầu kia gật đầu, đáp nhanh một tiếng rồi cầm theo bao mảnh vỡ ra khỏi phòng, tay cũng thuận tiện đóng cửa lại.
Hứa Sơ Sơ nhìn theo hướng đi của cô gái, xác định đã đi xa, cô quay đầu nhìn Thời Cảnh Thường, liếm môi nói:
- Coi như em lấy lại vốn của ngày hôm qua vậy!
Nói rồi, cô nâng ly thuốc lên, một hơi ngậm lấy ngụm thuốc đầy trong miêng, sau đó nhướng người tới, áp môi lên môi Thời Cảnh Thường, cạy miệng của anh ra, đưa thuốc vào trong.
Thời Cảnh Thường đang nửa nằm nửa ngồi vậy nên có một ít thuốc chảy ra từ khóe miệng anh, rơi xuống dọc theo cổ chảy xuống dưới.
Hứa Sơ Sơ thấy vậy, cứ nghĩ là miệng chưa được bịt chặt, thế nên thuốc mới chảy ra ngoài được, cô liền đưa tay lên ấn chặt lấy vai Thời Cảnh Thường, một tay khác nâng cầm anh lên, hôn xuống sâu hơn.
Bằng cách này, thuốc được dẫn vào trong một cách hoàn hảo, cũng không còn một giọt thuốc nào chảy ra ngoài nữa....
- Để tôi mang lên cho, cô đi làm việc đi!
Người hầu không nói hai lời cúi đầu lui ra ngoài.
Hứa Sơ Sơ nhìn khay thuốc, thở dài, cầm theo cốc nước bên cạnh, sau đó đi lên lầu!
Mở cửa phòng Thời Cảnh Thường ra,, Hứa Sơ Sơ giật mình khi thấy khắp phòng toàn là mảnh vỡ thủy tinh, phía xa là một chiếc đèn nằm ngổn ngang trên nền đất!
Dì Tầm thấy cô, liền hô lên:
- Tiểu thư!
Hứa Sơ Sơ đặt khay thuốc xuống bàn, lên tiếng hỏi:
- Dì Tầm, chuyện này là thế nào?
Dì Tầm đứng lên đi về phía cô, vừa đáp:
- Tôi cũng không biết nữa, lúc tôi lên đây đã thấy phòng thiếu gia thế này rồi, ngài ấy bị sốt, nằm mê mag trên giường từ trưa đến giờ.
Hứa Sơ Sơ mím môi, cô nhấc chân đi đến chỗ giường, nói:
- Dì kêu người dọn chỗ này đi, để cháu chăm sóc chú cho!
Dì Tầm ngập ngừng khoảng vài giây rồi quay đầu đi ra ngoài, để Hứa Sơ Sơ ở lại trong phòng.
Cô đưa tay lên áp vào trán Thời Cảnh Thường, quả nhiên là rất nóng, nghĩ lại ngày hôm qua có lẽ chú ấy để tóc ướt mà ngủ, nên chắc bị nhiễm lạnh rồi phát sốt!
Nghĩ nghĩ, Hứa Sơ Sơ đi vào trong phòng vệ sinh, vắt một chiếc khăn ươt thật sạch, sau đó mang ra ngoài, đặt lên trán của Thời Cảnh Thường.
Sau đó cô dùng nhiệt kế kẹp cho anh, hơn 38 độ, không sốt cao lắm, Hứa Sơ Sơ lấy thuốc viên bên cạnh, dằm nát ra, sau đó hòa với nước, đưa lên miệng cho Thời Cảnh Thường uống!
Thế nhưng vì anh đang nằm, lại nhắm mắt mê mang, nên không tự chủ mở miệng ra uống thuốc được. Muỗng đưa đến miệng anh nhưng lại không cho thuốc vào được, toàn là bị đổ ra ngoài.
Thấy thế, Hứa Sơ Sơ quay đầu nhìn người hầu đang quét dọn mảnh vỡ, nói:
- Cô qua đây giúp tôi một chút! Đỡ chú ấy dậy đi!
Người hầu kia nghe liền chạy đến, cúi người dựng Thời Cảnh Thường từ trên giường lên, đặt anh dựa vào tường.
Thế nhưng, lần này, Hứa Sơ Sơ vẫn không đưa được thuốc vào miệng Thời Cảnh Thường.
Cắn môi suy nghĩ một lát, cô quay đầu nhìn người hầu gái, hỏi:
- Cô quét dọn xong chưa? Có thể giúp tôi nấu một ít cháo trắng được không?
Người hầu kia gật đầu, đáp nhanh một tiếng rồi cầm theo bao mảnh vỡ ra khỏi phòng, tay cũng thuận tiện đóng cửa lại.
Hứa Sơ Sơ nhìn theo hướng đi của cô gái, xác định đã đi xa, cô quay đầu nhìn Thời Cảnh Thường, liếm môi nói:
- Coi như em lấy lại vốn của ngày hôm qua vậy!
Nói rồi, cô nâng ly thuốc lên, một hơi ngậm lấy ngụm thuốc đầy trong miêng, sau đó nhướng người tới, áp môi lên môi Thời Cảnh Thường, cạy miệng của anh ra, đưa thuốc vào trong.
Thời Cảnh Thường đang nửa nằm nửa ngồi vậy nên có một ít thuốc chảy ra từ khóe miệng anh, rơi xuống dọc theo cổ chảy xuống dưới.
Hứa Sơ Sơ thấy vậy, cứ nghĩ là miệng chưa được bịt chặt, thế nên thuốc mới chảy ra ngoài được, cô liền đưa tay lên ấn chặt lấy vai Thời Cảnh Thường, một tay khác nâng cầm anh lên, hôn xuống sâu hơn.
Bằng cách này, thuốc được dẫn vào trong một cách hoàn hảo, cũng không còn một giọt thuốc nào chảy ra ngoài nữa....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.