Chương 422: Đã Bò Lên Từ Sớm Rồi!
PJH
24/09/2019
Trò chơi thứ 2 kết thúc, tỉ số là 6 : 4
nghiêng về phía đội của Mạnh Huyền Chân, lợi thế đang thắng
lại trở nên hòa, Mạc Lệ lắc đầu, ây da, câu cuối của Thẩm Băng vẫn không cứu được cả đội mà!
NHìn sang thấy Thẩm Băng im lặng, Mạc Lệ tưởng là cô ấy buồn, liền tiến lên an ủi:
- Chỉ là 1 trò chơi thôi mà, thua ván này, ván sau cố gắng là được rồi. Đừng lo lắng!
Thẩm Băng vốn không buồn nhưng nghe những lời động viên của Mạc Lệ, cô không nỡ từ chối, gật đầu đáp lại.
Hứa Á Nhan lại không thấy vậy, cô thò đầu lên, nói:
- Đừng nghĩ lạc quan như vậy chứ, ván sau mà không thắng, sẽ không đưa được gia chủ lên phòng đấy, chẳng lẽ hai người tính để chị ấy nằm ở đây vào đêm tân hôn hả?
Mạc Lệ mỉm cười, cô khoác tay lên vai Hứa Á Nhan, nhướn mày lên tiếng:
- Ai bảo chúng ta sẽ thua chứ? Ván tới nhất định cố gắng hết sức, để đưa Sơ Sơ vào được phòng thị tẩm Thời Cảnh Thường nữa mà.
Dứt lời, Mạc Lệ quay sang nhìn bên góc cầu thang, nói:
- Chúng ta sẽ không để cậu ấy ở.....
Thế nhưng chưa kịp nói hết câu, Mạc Lệ đã câm nín, cô chớp mắt nhìn về phía chỗ góc tường trống không, phát hiện Hứa Sơ Sơ không có ở đó.
Hứa Á Nhan và Thẩm Băng cùng quay sang, cả hai cũng ngạc nhiên không kém. Mạc Lệ bật thốt lên:
- Người đâu?
Hứa Á Nhan nhìn qua, gần như là lặp lại câu hỏi của Mạc Lệ:
- Người đâu? Mới ở đây mà?
Quách tờ phắc, vừa vài phút trước thôi còn thấy Hứa Sơ Sơ nằm ở đây, bây giờ thì không thấy, cô ấy đi đâu rồi??
Thẩm Băng chớp mắt, cô quay đầu nhìn Hứa Á Nhan và Mạc Lệ, quát khẽ:
- Hỏi tôi tôi biết hỏi ai, tôi chơi chung với các cô mà
Dứt lời, đám người Mạnh Huyền Chân liền tiến về phía trước, bọn họ nhìn không thấy Hứa Sơ Sơ, nhíu mày hỏi:
- Hứa Sơ Sơ đâu?
Lần này, đến phiên Hứa Á Nhan và Mạc Lệ rống trở lại:
- Hỏi chúng tôi chúng tôi biết hỏi ai, chúng tôi chơi chung với các anh mà!
Mạnh Huyền Chân: "..."
Hàn Cẩn Du: "..."
Vĩ Sâm: "..."
Thì sao? Chơi chung thì sao? Đột nhiên lại quát bọn họ?
Cũng có phải 3 người bọn họ để lạc mất Hứa Sơ Sơ đâu? Vô duyên vô cớ bị ăn chửi thế này??
Thẩm Băng xua tay, nhìn 5 người lên tiếng:
- Được rồi, đừng tranh cãi nữa, mau chia ra đi tìm đi, Sơ Sơ đang say, để cô ấy đi một mình, té ở đâu thì nguy hiểm lắm!
5 người đang gây lộn đột nhiên nghe Thẩm Băng nói, ý thức được chuyện lớn, liền dừng lại, lập tức xoay người chia nhau đi tìm.
Trong bụng Hứa Sơ Sơ có em bé đấy, cô ấy mà có chuyện, chắc chắn mấy người bọn họ có mấy cái mạng cũng không đền nổi!
Đúng lúc này, Kỷ Từ Măc đứng trên bậc thang, anh dựa lưng vào tường, nhìn xuống dưới, lên tiếng:
- Cô ấy đã bò lên phòng Thời Cảnh Thường từ sớm rồi!
Một câu nói ngay lập tức thu hút 6 người ngoái lại nhìn, Thẩm Băng chớp mắt, hỏi:
- Sơ Sơ bò lên đó rồi? Từ lúc nào?
Kỷ Từ Mặc nhíu mày, vài giây sau mới đáp:
- Chắc là lúc các người đang chơi trò thứ 2, khi đó, Hứa Sơ Sơ đã bò lên tới chân tôi rồi, cô ấy lết về phía phòng Thời Cảnh Thường đằng kia kìa!
Thẩm Băng: "..."
5 người khác: "..."
Trời đựu, say mà bò được lên đó hả?
NHìn sang thấy Thẩm Băng im lặng, Mạc Lệ tưởng là cô ấy buồn, liền tiến lên an ủi:
- Chỉ là 1 trò chơi thôi mà, thua ván này, ván sau cố gắng là được rồi. Đừng lo lắng!
Thẩm Băng vốn không buồn nhưng nghe những lời động viên của Mạc Lệ, cô không nỡ từ chối, gật đầu đáp lại.
Hứa Á Nhan lại không thấy vậy, cô thò đầu lên, nói:
- Đừng nghĩ lạc quan như vậy chứ, ván sau mà không thắng, sẽ không đưa được gia chủ lên phòng đấy, chẳng lẽ hai người tính để chị ấy nằm ở đây vào đêm tân hôn hả?
Mạc Lệ mỉm cười, cô khoác tay lên vai Hứa Á Nhan, nhướn mày lên tiếng:
- Ai bảo chúng ta sẽ thua chứ? Ván tới nhất định cố gắng hết sức, để đưa Sơ Sơ vào được phòng thị tẩm Thời Cảnh Thường nữa mà.
Dứt lời, Mạc Lệ quay sang nhìn bên góc cầu thang, nói:
- Chúng ta sẽ không để cậu ấy ở.....
Thế nhưng chưa kịp nói hết câu, Mạc Lệ đã câm nín, cô chớp mắt nhìn về phía chỗ góc tường trống không, phát hiện Hứa Sơ Sơ không có ở đó.
Hứa Á Nhan và Thẩm Băng cùng quay sang, cả hai cũng ngạc nhiên không kém. Mạc Lệ bật thốt lên:
- Người đâu?
Hứa Á Nhan nhìn qua, gần như là lặp lại câu hỏi của Mạc Lệ:
- Người đâu? Mới ở đây mà?
Quách tờ phắc, vừa vài phút trước thôi còn thấy Hứa Sơ Sơ nằm ở đây, bây giờ thì không thấy, cô ấy đi đâu rồi??
Thẩm Băng chớp mắt, cô quay đầu nhìn Hứa Á Nhan và Mạc Lệ, quát khẽ:
- Hỏi tôi tôi biết hỏi ai, tôi chơi chung với các cô mà
Dứt lời, đám người Mạnh Huyền Chân liền tiến về phía trước, bọn họ nhìn không thấy Hứa Sơ Sơ, nhíu mày hỏi:
- Hứa Sơ Sơ đâu?
Lần này, đến phiên Hứa Á Nhan và Mạc Lệ rống trở lại:
- Hỏi chúng tôi chúng tôi biết hỏi ai, chúng tôi chơi chung với các anh mà!
Mạnh Huyền Chân: "..."
Hàn Cẩn Du: "..."
Vĩ Sâm: "..."
Thì sao? Chơi chung thì sao? Đột nhiên lại quát bọn họ?
Cũng có phải 3 người bọn họ để lạc mất Hứa Sơ Sơ đâu? Vô duyên vô cớ bị ăn chửi thế này??
Thẩm Băng xua tay, nhìn 5 người lên tiếng:
- Được rồi, đừng tranh cãi nữa, mau chia ra đi tìm đi, Sơ Sơ đang say, để cô ấy đi một mình, té ở đâu thì nguy hiểm lắm!
5 người đang gây lộn đột nhiên nghe Thẩm Băng nói, ý thức được chuyện lớn, liền dừng lại, lập tức xoay người chia nhau đi tìm.
Trong bụng Hứa Sơ Sơ có em bé đấy, cô ấy mà có chuyện, chắc chắn mấy người bọn họ có mấy cái mạng cũng không đền nổi!
Đúng lúc này, Kỷ Từ Măc đứng trên bậc thang, anh dựa lưng vào tường, nhìn xuống dưới, lên tiếng:
- Cô ấy đã bò lên phòng Thời Cảnh Thường từ sớm rồi!
Một câu nói ngay lập tức thu hút 6 người ngoái lại nhìn, Thẩm Băng chớp mắt, hỏi:
- Sơ Sơ bò lên đó rồi? Từ lúc nào?
Kỷ Từ Mặc nhíu mày, vài giây sau mới đáp:
- Chắc là lúc các người đang chơi trò thứ 2, khi đó, Hứa Sơ Sơ đã bò lên tới chân tôi rồi, cô ấy lết về phía phòng Thời Cảnh Thường đằng kia kìa!
Thẩm Băng: "..."
5 người khác: "..."
Trời đựu, say mà bò được lên đó hả?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.