Chương 423: Ông Xã!
PJH
24/09/2019
Đám người Thẩm Băng hóa đá trong mấy giây, 6 người nhìn Kỷ Từ Mặc như nhìn quái vật. Cho đến khi Hứa Á
Nhan lên tiếng:
- Gia chủ... chị ấy tự bò lên phòng được sao? Anh thấy... nhưng không ngăn lại hả?
Kỷ Từ Mặc chớp mắt, ánh nhìn rất bình tĩnh, đáp:
- Tôi tưởng con chuột nó túm chân, nên không để ý!
Hứa Á Nhan: "..."
5 người sau đóng băng lần 2: "..."
Trời đựu, nói câu muốn đánh ghê chưa?
Người Hứa Sơ Sơ to như cái bao tải vậy, nghĩ sao mà kêu là tưởng con chuột túm chân?? Chuôt đôt biến gen cũng không to được như cô ấy biết không?
Hứa Á Nhan há miệng, không chịu nổi với câu trả lời của Kỷ Từ Mặc, cố kiềm nén cơn giận, cô hỏi tiếp:
- Vậy... tại sao anh không gọi chúng tôi? Để chị ấy với trạng thái như vậy đi 1 mình, sẽ rất nguy hiểm đó!
Kỷ Từ Mặc nghe xong, vẫn chẳng tỏ thái độ gì, chỉ lanh nhạt nói:
- Thấy 6 người các người chơi hăng quá, nên không kêu!
!!!!
Mẹ kiếp, nhịn không nổi rồi, muốn xông lên đánh quá!!
---------...------------...-----------------
Hứa Sơ Sơ thật sự mò đến được phòng Thời Cảnh Thường, cô lờ mờ mở cánh cửa ra, lách người khéo léo đi vào bên trong.
Nhìn Thời Cảnh Thường ngồi trên giường, cô cười xán lạn, dang hai tay đi tới, lên tiếng:
- Ông xã, ôm em đi~~
Thời Cảnh Thường đỡ lấy người Hứa Sơ Sơ đang chệnh choạng, anh hít hít mũi, nhíu mày hỏi:
- Sơ Sơ, Em uống rượu sao?
Hứa Sơ Sơ chu môi, cô lắc đầu, dơ hai ngón tay lên, đáp:
- Không nhiều đâu, chỉ có 1 chút..... chút chủn chun như thế này thôi.
Vừa nói, Hứa Sơ Sơ vừa kéo dài hai ngón tay ra, tạo thành 1 cái lỗ, so sánh cái "1 chút" của cô ấy cho Thời Cảnh Thường hiểu.
Thời Cảnh Thường chớp mắt: "...."
Anh nhìn một lúc, cảm thấy "1 chút" mà cô nói .... không giống như trong tưởng tượng, liền lên tiếng:
- Được rồi, anh biết em uống ít rồi! Ngồi xuống đây đi, anh đi rót cho em ly nước.
Vừa nói, Thời Cảnh Thường vừa đứng dậy, đặt Hứa Sơ Sơ xuống giường, xoay người muốn đi rót nước. Thế nhưng, chưa kịp nhấc chân, Hứa Sơ Sơ đã túm lấy tay anh, bắt anh quay lại nhìn mình.
Cô dang hai tay ra, nhíu mày nói:
- Ông xã, em không muốn uống nước, em muốn ôm! Muốn ôm cơ~~
Thời Cảnh Thường chớp mắt càng mãnh liệt, anh nghiêng đầu, đáp:
- Ừm thì ... sẽ cho ôm, nhưng em phải uống chút nước đã, đợi anh đi lấy nước, có được không?
Hứa Sơ Sơ nghe anh nói, tai chỉ lọt được vào 1 chữ không phía cuối, tưởng anh không cho ôm, cô liền hét lớn:
- Không! Phải ôm! Em muốn ông xã của em ôm! Ôm mau đi!!!!
Thời Cảnh Thường: "..."
Bị quát, Thời Cảnh Thường bất đắc dĩ lắc đầu, anh cúi người, bế Hứa Sơ Sơ lên, nói:
- Được rồi, anh ôm em, được chưa?
Thời Cảnh Thường vừa bế Hứa Sơ Sơ lên, cô dang tay ôm lấy cổ anh, quặp hai chân vào eo anh, cả người trong phút chốc như gấu ôm dính chặt vào thân thể Thời Cảnh Thường...
- Gia chủ... chị ấy tự bò lên phòng được sao? Anh thấy... nhưng không ngăn lại hả?
Kỷ Từ Mặc chớp mắt, ánh nhìn rất bình tĩnh, đáp:
- Tôi tưởng con chuột nó túm chân, nên không để ý!
Hứa Á Nhan: "..."
5 người sau đóng băng lần 2: "..."
Trời đựu, nói câu muốn đánh ghê chưa?
Người Hứa Sơ Sơ to như cái bao tải vậy, nghĩ sao mà kêu là tưởng con chuột túm chân?? Chuôt đôt biến gen cũng không to được như cô ấy biết không?
Hứa Á Nhan há miệng, không chịu nổi với câu trả lời của Kỷ Từ Mặc, cố kiềm nén cơn giận, cô hỏi tiếp:
- Vậy... tại sao anh không gọi chúng tôi? Để chị ấy với trạng thái như vậy đi 1 mình, sẽ rất nguy hiểm đó!
Kỷ Từ Mặc nghe xong, vẫn chẳng tỏ thái độ gì, chỉ lanh nhạt nói:
- Thấy 6 người các người chơi hăng quá, nên không kêu!
!!!!
Mẹ kiếp, nhịn không nổi rồi, muốn xông lên đánh quá!!
---------...------------...-----------------
Hứa Sơ Sơ thật sự mò đến được phòng Thời Cảnh Thường, cô lờ mờ mở cánh cửa ra, lách người khéo léo đi vào bên trong.
Nhìn Thời Cảnh Thường ngồi trên giường, cô cười xán lạn, dang hai tay đi tới, lên tiếng:
- Ông xã, ôm em đi~~
Thời Cảnh Thường đỡ lấy người Hứa Sơ Sơ đang chệnh choạng, anh hít hít mũi, nhíu mày hỏi:
- Sơ Sơ, Em uống rượu sao?
Hứa Sơ Sơ chu môi, cô lắc đầu, dơ hai ngón tay lên, đáp:
- Không nhiều đâu, chỉ có 1 chút..... chút chủn chun như thế này thôi.
Vừa nói, Hứa Sơ Sơ vừa kéo dài hai ngón tay ra, tạo thành 1 cái lỗ, so sánh cái "1 chút" của cô ấy cho Thời Cảnh Thường hiểu.
Thời Cảnh Thường chớp mắt: "...."
Anh nhìn một lúc, cảm thấy "1 chút" mà cô nói .... không giống như trong tưởng tượng, liền lên tiếng:
- Được rồi, anh biết em uống ít rồi! Ngồi xuống đây đi, anh đi rót cho em ly nước.
Vừa nói, Thời Cảnh Thường vừa đứng dậy, đặt Hứa Sơ Sơ xuống giường, xoay người muốn đi rót nước. Thế nhưng, chưa kịp nhấc chân, Hứa Sơ Sơ đã túm lấy tay anh, bắt anh quay lại nhìn mình.
Cô dang hai tay ra, nhíu mày nói:
- Ông xã, em không muốn uống nước, em muốn ôm! Muốn ôm cơ~~
Thời Cảnh Thường chớp mắt càng mãnh liệt, anh nghiêng đầu, đáp:
- Ừm thì ... sẽ cho ôm, nhưng em phải uống chút nước đã, đợi anh đi lấy nước, có được không?
Hứa Sơ Sơ nghe anh nói, tai chỉ lọt được vào 1 chữ không phía cuối, tưởng anh không cho ôm, cô liền hét lớn:
- Không! Phải ôm! Em muốn ông xã của em ôm! Ôm mau đi!!!!
Thời Cảnh Thường: "..."
Bị quát, Thời Cảnh Thường bất đắc dĩ lắc đầu, anh cúi người, bế Hứa Sơ Sơ lên, nói:
- Được rồi, anh ôm em, được chưa?
Thời Cảnh Thường vừa bế Hứa Sơ Sơ lên, cô dang tay ôm lấy cổ anh, quặp hai chân vào eo anh, cả người trong phút chốc như gấu ôm dính chặt vào thân thể Thời Cảnh Thường...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.