Chương 331: Em Là Của Anh!
PJH
18/09/2019
Hứa Sơ Sơ cảm thấy khó hiểu, cô không biết tại
sao giờ phút này Thời Cảnh Thường lại hỏi chuyện đó, càng không biết anh đang nói đến ai.
Trong phút mơ hồ, cô lên tiếng hỏi:
- Hắn... hắn là ai??
Ngay lập tức, lực ở tay Thời Cảnh Thường càng thêm mạnh, anh nghiến răng, nói:
- Ngồi bên cạnh, nghiêng đầu nói nhỏ, thân thiết vậy, hửm???
Tiếng cuối cùng, hòa vào khí hàn của người Thời Cảnh Thường, khiến âm thanh của anh càng thêm âm trầm, lạnh giá.
Hứa Sơ Sơ bây giờ mới phát hiện ra anh đang nói về điều gì, cô chớp chớp mắt, đáp:
- Ý anh là... Bách An Lâm?
Thời Cảnh Thường mím môi, sát khí tỏa ra điên cuồng hơn khi nghe thấy cái tên phát ra từ miệng Hứa Sơ Sơ.
Nếu không phải anh thấy hình ảnh cô và Bách An Lâm nghiêng đầu nói chuyện với nhau bị camera quay được thì anh cũng không lái xe thẳng từ công ty về đây để hỏi cô rồi.
Ngồi cạnh nhau đã sát lắm rồi, còn dám nghiêng đầu nói chuyện nữa ư?
Nói gì chứ? Có gì để nói giữa hai người chứ??
Cứ nghĩ đến việc Bách An Lâm nghiêng đầu qua, miệng gần như chạm vào má Hứa Sơ Sơ thì anh đã tức đến phát điên rồi.
Cô là của anh mà, ai có tư cách chạm vào cô, ai có tư cách nói chuyện với cô chứ??
Hứa Sơ Sơ thở hồng hộc, cô nhìn thấy anh tức giận theo bản năng lên tiếng dỗ:
- Không phải, anh đừng nghĩ như vậy, lúc đó, cậu ta là hỏi em có muốn hẹn hò với cậu ta không, chỉ để tạo scandan cho bộ phim chúng em đang đóng thôi.
Thời Cảnh Thường híp mắt, nhìn cô hỏi:
- Vậy còn em, em trả lời như thế nào?
Hứa Sơ Sơ nghe anh hỏi, cô bất giác nuốt nước bọt, đầu óc vận động với năng suất cao, chớp mắt trả lời:
- Đương nhiên là không rồi, em tại sao phải đồng ý chứ? Em đã có anh rồi mà... ưm...
Lời chưa nói hết ra, đột nhiên Thời Cảnh Thường trước mặt cô đã sấn tới.
Anh một lần nữa hôn lên môi cô, hút lấy mọi sự ngọt ngào từ đôi môi ấy, một tấc cũng không chừa lại.
Thời Cảnh Thường bế Hứa Sơ Sơ từ dưới bàn lên, vừa hôn vừa di chuyển vào phòng của mình.
Anh đặt cô xuống giường, cởi bỏ hết mọi vật cản trên người Hứa Sơ Sơ, nơi nào bàn tay Thời Cảnh Thường lướt qua, nơi ấy mảnh váy mỏng manh lại rơi xuống.
Thời Cảnh Thường hôn xuống người Hứa Sơ Sơ, từng tấc da tấc thịt của cô đều in lại dấu vết của anh.
Trong cơn hoan lạc, Thời Cảnh Thường không ngừng gọi tên Hứa Sơ Sơ, cùng với một câu nói khẳng định chủ quyền: Hứa Sơ Sơ, em là của anh!
Trong phút mơ hồ, cô lên tiếng hỏi:
- Hắn... hắn là ai??
Ngay lập tức, lực ở tay Thời Cảnh Thường càng thêm mạnh, anh nghiến răng, nói:
- Ngồi bên cạnh, nghiêng đầu nói nhỏ, thân thiết vậy, hửm???
Tiếng cuối cùng, hòa vào khí hàn của người Thời Cảnh Thường, khiến âm thanh của anh càng thêm âm trầm, lạnh giá.
Hứa Sơ Sơ bây giờ mới phát hiện ra anh đang nói về điều gì, cô chớp chớp mắt, đáp:
- Ý anh là... Bách An Lâm?
Thời Cảnh Thường mím môi, sát khí tỏa ra điên cuồng hơn khi nghe thấy cái tên phát ra từ miệng Hứa Sơ Sơ.
Nếu không phải anh thấy hình ảnh cô và Bách An Lâm nghiêng đầu nói chuyện với nhau bị camera quay được thì anh cũng không lái xe thẳng từ công ty về đây để hỏi cô rồi.
Ngồi cạnh nhau đã sát lắm rồi, còn dám nghiêng đầu nói chuyện nữa ư?
Nói gì chứ? Có gì để nói giữa hai người chứ??
Cứ nghĩ đến việc Bách An Lâm nghiêng đầu qua, miệng gần như chạm vào má Hứa Sơ Sơ thì anh đã tức đến phát điên rồi.
Cô là của anh mà, ai có tư cách chạm vào cô, ai có tư cách nói chuyện với cô chứ??
Hứa Sơ Sơ thở hồng hộc, cô nhìn thấy anh tức giận theo bản năng lên tiếng dỗ:
- Không phải, anh đừng nghĩ như vậy, lúc đó, cậu ta là hỏi em có muốn hẹn hò với cậu ta không, chỉ để tạo scandan cho bộ phim chúng em đang đóng thôi.
Thời Cảnh Thường híp mắt, nhìn cô hỏi:
- Vậy còn em, em trả lời như thế nào?
Hứa Sơ Sơ nghe anh hỏi, cô bất giác nuốt nước bọt, đầu óc vận động với năng suất cao, chớp mắt trả lời:
- Đương nhiên là không rồi, em tại sao phải đồng ý chứ? Em đã có anh rồi mà... ưm...
Lời chưa nói hết ra, đột nhiên Thời Cảnh Thường trước mặt cô đã sấn tới.
Anh một lần nữa hôn lên môi cô, hút lấy mọi sự ngọt ngào từ đôi môi ấy, một tấc cũng không chừa lại.
Thời Cảnh Thường bế Hứa Sơ Sơ từ dưới bàn lên, vừa hôn vừa di chuyển vào phòng của mình.
Anh đặt cô xuống giường, cởi bỏ hết mọi vật cản trên người Hứa Sơ Sơ, nơi nào bàn tay Thời Cảnh Thường lướt qua, nơi ấy mảnh váy mỏng manh lại rơi xuống.
Thời Cảnh Thường hôn xuống người Hứa Sơ Sơ, từng tấc da tấc thịt của cô đều in lại dấu vết của anh.
Trong cơn hoan lạc, Thời Cảnh Thường không ngừng gọi tên Hứa Sơ Sơ, cùng với một câu nói khẳng định chủ quyền: Hứa Sơ Sơ, em là của anh!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.