Chương 330: Thích Nói Chuyện Với Hắn Như Vậy?
PJH
17/09/2019
Hứa Sơ Sơ bị hôn đến sắp nghẹt thở, cô không đẩy Thời Cảnh Thường ra nữa, có lẽ sẽ bị thiếu oxi mà chết mất.
Thế nhưng, sau câu nói của Hứa Sơ Sơ, Thời Cảnh Thường lại không hề để ý tới, anh đưa tay lên nắm lấy chiếc cằm thon gọn, một lần nữa hạ môi ngậm lấy cánh hoa anh đào.
Môi Hứa Sơ Sơ rất đẹp, lại rất mềm mại, càng ngậm lại càng thích, hệt như bánh pudding, càng ăn càng nghiện.
Thời Cảnh Thường ban đầu là tính trừng phạt cô, nhưng càng hôn lại càng nghiện, dần không khống chế được mình nữa, tay chân bắt đầu làm loạn trên người cô.
Hứa Sơ Sơ thì càng không nói, cô bị Thời Cảnh Thường hôn đến mơ màng, trong đầu sớm đã không còn tự chủ được nữa rồi.
Không khí bên trong căn phòng bỗng chốc trở nên nóng hơn, tiếng hít thở và những tiếng hôn mạnh của Thời Cảnh Thường càng làm không khí trở nên ám muội.
Thời Cảnh Thường nhấc bổng Hứa Sơ Sơ lên, anh gạt mọi thứ trên bàn ăn qua một bên, đặt người Hứa Sơ Sơ lên đó.
Mông Hứa Sơ Sơ vừa chạm mặt bàn, Thời Cảnh Thường đã đè cô xuống dưới, khiến nụ hôn càng trở nên sâu hơn.
Tay anh sờ loạn trên người Hứa Sơ Sơ, những ngón tay thon dài cầm nắm dây váy mỏng manh, mạnh mẽ xé roạt một đường.
Lần mò vào bên trong, Thời Cảnh Thường vừa hôn vừa dùng sức ở tay, nhào nặn hai nơi mềm mại của Hứa Sơ Sơ.
Trong cơn mê mang, Hứa Sơ Sơ không tự động rên lên một tiếng:
- Ưm....
Thời Cảnh Thường hôn bắt đầu từ môi, rồi dịch dần xuống phía dưới.
Cằm, cổ, vai .... rồi đến đôi gò bồng đào vừa tay.
Thời Cảnh Thường vừa hôn vừa xoa bóp, tích cực làm Hứa Sơ Sơ đạt đến khoái cảm tê liệt.
Hứa Sơ Sơ lờ mờ mắt, trí thức đã trôi tận lên chín tầng mây, từng dòng điện đang chạy khắp người cô.
Lòng bàn tay năm ngón nhỏ nhắn trắng bóc run run đan vào tóc của Thời Cảnh Thường, Hứa Sơ Sơ tận hưởng triệt để khoái cảm mà anh mang tới, miệng còn không ngừng kêu lên những tiếng khiến người khác mặt đỏ tim đập.
Ngay lúc Hứa Sơ Sơ tưởng chừng như người đàn ông sẽ làm chuyện gì đó tiếp theo, thì Thời Cảnh Thường phía dưới lại đột nhiên dừng lại.
Khó chịu vì gần như đang làm "tới" mà dừng lại, Hứa Sơ Sơ chợt tỉnh giấc, mặt cô đỏ bừng vì trận kích thích vừa rồi, thở dốc lên tiếng:
- Ha..... ha... A Thường.....
Thời Cảnh Thường vẫn cúi mặt gần sát ngực Hứa Sơ Sơ, khi nghe tiếng kêu nhỏ nhắn đầy kích tình của cô, anh ngước mặt lên, ánh mắt đỏ ngầu vì nhịn.
Đưa tay lên nắm lấy cằm Hứa Sơ Sơ, Thời Cảnh Thường vuốt ve cánh môi cô, giọng nói trầm trầm:
- Thích nói chuyện với hắn như vậy?
Ngay lập tức, Hứa Sơ Sơ giật bắn mình, theo bản năng hỏi:
- Hả?
Thế nhưng, sau câu nói của Hứa Sơ Sơ, Thời Cảnh Thường lại không hề để ý tới, anh đưa tay lên nắm lấy chiếc cằm thon gọn, một lần nữa hạ môi ngậm lấy cánh hoa anh đào.
Môi Hứa Sơ Sơ rất đẹp, lại rất mềm mại, càng ngậm lại càng thích, hệt như bánh pudding, càng ăn càng nghiện.
Thời Cảnh Thường ban đầu là tính trừng phạt cô, nhưng càng hôn lại càng nghiện, dần không khống chế được mình nữa, tay chân bắt đầu làm loạn trên người cô.
Hứa Sơ Sơ thì càng không nói, cô bị Thời Cảnh Thường hôn đến mơ màng, trong đầu sớm đã không còn tự chủ được nữa rồi.
Không khí bên trong căn phòng bỗng chốc trở nên nóng hơn, tiếng hít thở và những tiếng hôn mạnh của Thời Cảnh Thường càng làm không khí trở nên ám muội.
Thời Cảnh Thường nhấc bổng Hứa Sơ Sơ lên, anh gạt mọi thứ trên bàn ăn qua một bên, đặt người Hứa Sơ Sơ lên đó.
Mông Hứa Sơ Sơ vừa chạm mặt bàn, Thời Cảnh Thường đã đè cô xuống dưới, khiến nụ hôn càng trở nên sâu hơn.
Tay anh sờ loạn trên người Hứa Sơ Sơ, những ngón tay thon dài cầm nắm dây váy mỏng manh, mạnh mẽ xé roạt một đường.
Lần mò vào bên trong, Thời Cảnh Thường vừa hôn vừa dùng sức ở tay, nhào nặn hai nơi mềm mại của Hứa Sơ Sơ.
Trong cơn mê mang, Hứa Sơ Sơ không tự động rên lên một tiếng:
- Ưm....
Thời Cảnh Thường hôn bắt đầu từ môi, rồi dịch dần xuống phía dưới.
Cằm, cổ, vai .... rồi đến đôi gò bồng đào vừa tay.
Thời Cảnh Thường vừa hôn vừa xoa bóp, tích cực làm Hứa Sơ Sơ đạt đến khoái cảm tê liệt.
Hứa Sơ Sơ lờ mờ mắt, trí thức đã trôi tận lên chín tầng mây, từng dòng điện đang chạy khắp người cô.
Lòng bàn tay năm ngón nhỏ nhắn trắng bóc run run đan vào tóc của Thời Cảnh Thường, Hứa Sơ Sơ tận hưởng triệt để khoái cảm mà anh mang tới, miệng còn không ngừng kêu lên những tiếng khiến người khác mặt đỏ tim đập.
Ngay lúc Hứa Sơ Sơ tưởng chừng như người đàn ông sẽ làm chuyện gì đó tiếp theo, thì Thời Cảnh Thường phía dưới lại đột nhiên dừng lại.
Khó chịu vì gần như đang làm "tới" mà dừng lại, Hứa Sơ Sơ chợt tỉnh giấc, mặt cô đỏ bừng vì trận kích thích vừa rồi, thở dốc lên tiếng:
- Ha..... ha... A Thường.....
Thời Cảnh Thường vẫn cúi mặt gần sát ngực Hứa Sơ Sơ, khi nghe tiếng kêu nhỏ nhắn đầy kích tình của cô, anh ngước mặt lên, ánh mắt đỏ ngầu vì nhịn.
Đưa tay lên nắm lấy cằm Hứa Sơ Sơ, Thời Cảnh Thường vuốt ve cánh môi cô, giọng nói trầm trầm:
- Thích nói chuyện với hắn như vậy?
Ngay lập tức, Hứa Sơ Sơ giật bắn mình, theo bản năng hỏi:
- Hả?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.