Chương 43: Em Sẽ Không Bỏ Cuộc Đâu!
PJH
06/09/2019
Tại nhà Thời Cảnh Thường,
Nhã Lệ ngồi trên ghế, nhìn Thời Cảnh Thường mím môi uống trà, nghĩ đến việc vừa nãy, cô mỉm cười lên tiếng:
- Đừng lo lắng quá, con bé đã lớn rồi, nó sẽ tìm được đường về thôi!
Thời Cảnh Thường hơi liếc mắt sang cô, nhưng không đáp lại, thấy vậy, Nhã Lệ cũng không thất vọng lắm, chỉ nói:
- Anh mà cũng có bộ dáng lo lắng cho người khác, thật là hiếm thấy! Lúc trước chúng ta quen nhau, anh cũng chưa từng vì em mà lo lắng đến thế nhỉ?
Đúng vậy, cô với Thời Cảnh Thường vốn là một cặp, là một đôi nam nữ đúng nghĩa hẹn hò, nhưng mà... chỉ là đã từng thôi!
Cô với anh quen nhau từ năm cấp 2 trung học, đến năm cấp 3 mới chia tay, lí do là vì cả hai không hợp. Một cái cớ... thật nhạt nhẽo!!
Lúc đó, cô là người đưa ra lời chia tay trước, cũng bởi vì tính cách lạnh nhạt đối xử 1 như 10 người của Thời Cảnh Thường, mà trong lúc tức giận, cô đã chủ động rời bỏ trước.
Cô cứ nghĩ anh ấy sẽ đến tìm và muốn hàn gắn lại với cô, thế nhưng.... cô đợi mãi cũng không thấy anh!!
Thời gian cứ thế qua đi, mối tình đó cũng sớm chôn vùi theo năm tháng, thế nhưng.... 2 năm trước, Nhã Lệ đột nhiên lại gặp lại Thời Cảnh Thường.
Bây giờ cô đã là một bác sĩ giỏi, làm ở một bệnh viện lớn, còn anh... thì lại là tổng giám đốc tập đoàn PJH quốc tế.
Lúc gặp lại đó, Nhã Lệ mới biết, trái tim cô... vẫn rung động vì anh như lần đầu.
Vẫn phong thái đó, vẫn sự lạnh nhạt đó, nhưng.... nó lại hấp dẫn cô, làm cho cô muốn... đến gần anh...
Khoảnh khắc ấy cô mới biết, dù sau bao nhiêu năm xa cách như vậy, cô... vẫn là rung động trước anh...
Thời Cảnh Thường bỏ ly trà xuống bàn, nhìn Nhã Lệ, lạnh nhạt nói:
- Sơ Sơ là cháu của tôi! Tôi lo lắng cho nó là điều đương nhiên!
- Nó có coi anh là chú của mình sao? - Nhã Lệ lập tức đáp lại.
Cô có mù cũng nhìn ra Hứa Sơ Sơ đối với Thời Cảnh Thường là loại tình cảm nào, từng lời nói, từng cử chỉ, cô ấy đều chỉ nhìn thâý anh, nói với anh, nó bình thường lắm sao?
Người ta thường hay bảo: Phụ nữ có giác quan thứ 6, đặc biệt là với người đàn ông mình yêu. Vậy nên, cô không nhìn lầm, Hứa Sơ Sơ đó, có một loại tình cảm vượt rào với Thời Cảnh Thường, chắc chắn....
Bầu không khí đang im lăng, bỗng, một người mang vest đen chạy vào, nhìn Thời Cảnh Thường, nói:
- Gián đốc, đã tra được rồi, Hứa tiểu thư đến bar DarkNight, ở đó khoảng 5' thì đi ra, sau đó cô ấy lái xe đến khách sạn PJH, hiện giờ vẫn chưa thấy ra ngoài.
Thời Cảnh Thường nghe xong, anh đứng phắt dậy, nhấc chân muốn rời khỏi.
Nhưng ngay lúc đó, Nhã Lệ đột nhiên đứng dậy theo, nắm lấy tay Thời Cảnh Thường, cản anh lại, lên tiếng:
- Em sẽ không bỏ cuộc đâu!
Thời Cảnh Thường nhíu mày, gỡ cánh tay của cô trên người mình ra, miệng phun mấy chữ:
- Tùy cô!
Nói rồi, Thời Cảnh Thường sải bước dài rời đi...
-------...-----------...---------------
Hứa Sơ Sơ đi xuống dưới lầu, vốn muốn đi thẳng đến chỗ để xe lái về nhà luôn, nhưng không ngờ lại bị một người cản lại.
Hạ Nhu Nhiên ở đâu xuất hiện, đứng trước mặt cô, lên tiếng:
- Sơ Sơ, lâu rồi không gặp!
Hứa Sơ Sơ bị chặn đường, đương nhiên cảm thấy khó chịu, cô nhướng mày đáp;
- Lúc nãy em đã chào anh rồi!
Nghe cô nói, Hạ Nhu Nhiên không tức giận, ngược lại, sấn tới nói:
- Có muốn cùng anh ăn một bữa cơm không, đã 3 năm không gặp rồi, em sẽ không từ chối đấy chứ!
Nhã Lệ ngồi trên ghế, nhìn Thời Cảnh Thường mím môi uống trà, nghĩ đến việc vừa nãy, cô mỉm cười lên tiếng:
- Đừng lo lắng quá, con bé đã lớn rồi, nó sẽ tìm được đường về thôi!
Thời Cảnh Thường hơi liếc mắt sang cô, nhưng không đáp lại, thấy vậy, Nhã Lệ cũng không thất vọng lắm, chỉ nói:
- Anh mà cũng có bộ dáng lo lắng cho người khác, thật là hiếm thấy! Lúc trước chúng ta quen nhau, anh cũng chưa từng vì em mà lo lắng đến thế nhỉ?
Đúng vậy, cô với Thời Cảnh Thường vốn là một cặp, là một đôi nam nữ đúng nghĩa hẹn hò, nhưng mà... chỉ là đã từng thôi!
Cô với anh quen nhau từ năm cấp 2 trung học, đến năm cấp 3 mới chia tay, lí do là vì cả hai không hợp. Một cái cớ... thật nhạt nhẽo!!
Lúc đó, cô là người đưa ra lời chia tay trước, cũng bởi vì tính cách lạnh nhạt đối xử 1 như 10 người của Thời Cảnh Thường, mà trong lúc tức giận, cô đã chủ động rời bỏ trước.
Cô cứ nghĩ anh ấy sẽ đến tìm và muốn hàn gắn lại với cô, thế nhưng.... cô đợi mãi cũng không thấy anh!!
Thời gian cứ thế qua đi, mối tình đó cũng sớm chôn vùi theo năm tháng, thế nhưng.... 2 năm trước, Nhã Lệ đột nhiên lại gặp lại Thời Cảnh Thường.
Bây giờ cô đã là một bác sĩ giỏi, làm ở một bệnh viện lớn, còn anh... thì lại là tổng giám đốc tập đoàn PJH quốc tế.
Lúc gặp lại đó, Nhã Lệ mới biết, trái tim cô... vẫn rung động vì anh như lần đầu.
Vẫn phong thái đó, vẫn sự lạnh nhạt đó, nhưng.... nó lại hấp dẫn cô, làm cho cô muốn... đến gần anh...
Khoảnh khắc ấy cô mới biết, dù sau bao nhiêu năm xa cách như vậy, cô... vẫn là rung động trước anh...
Thời Cảnh Thường bỏ ly trà xuống bàn, nhìn Nhã Lệ, lạnh nhạt nói:
- Sơ Sơ là cháu của tôi! Tôi lo lắng cho nó là điều đương nhiên!
- Nó có coi anh là chú của mình sao? - Nhã Lệ lập tức đáp lại.
Cô có mù cũng nhìn ra Hứa Sơ Sơ đối với Thời Cảnh Thường là loại tình cảm nào, từng lời nói, từng cử chỉ, cô ấy đều chỉ nhìn thâý anh, nói với anh, nó bình thường lắm sao?
Người ta thường hay bảo: Phụ nữ có giác quan thứ 6, đặc biệt là với người đàn ông mình yêu. Vậy nên, cô không nhìn lầm, Hứa Sơ Sơ đó, có một loại tình cảm vượt rào với Thời Cảnh Thường, chắc chắn....
Bầu không khí đang im lăng, bỗng, một người mang vest đen chạy vào, nhìn Thời Cảnh Thường, nói:
- Gián đốc, đã tra được rồi, Hứa tiểu thư đến bar DarkNight, ở đó khoảng 5' thì đi ra, sau đó cô ấy lái xe đến khách sạn PJH, hiện giờ vẫn chưa thấy ra ngoài.
Thời Cảnh Thường nghe xong, anh đứng phắt dậy, nhấc chân muốn rời khỏi.
Nhưng ngay lúc đó, Nhã Lệ đột nhiên đứng dậy theo, nắm lấy tay Thời Cảnh Thường, cản anh lại, lên tiếng:
- Em sẽ không bỏ cuộc đâu!
Thời Cảnh Thường nhíu mày, gỡ cánh tay của cô trên người mình ra, miệng phun mấy chữ:
- Tùy cô!
Nói rồi, Thời Cảnh Thường sải bước dài rời đi...
-------...-----------...---------------
Hứa Sơ Sơ đi xuống dưới lầu, vốn muốn đi thẳng đến chỗ để xe lái về nhà luôn, nhưng không ngờ lại bị một người cản lại.
Hạ Nhu Nhiên ở đâu xuất hiện, đứng trước mặt cô, lên tiếng:
- Sơ Sơ, lâu rồi không gặp!
Hứa Sơ Sơ bị chặn đường, đương nhiên cảm thấy khó chịu, cô nhướng mày đáp;
- Lúc nãy em đã chào anh rồi!
Nghe cô nói, Hạ Nhu Nhiên không tức giận, ngược lại, sấn tới nói:
- Có muốn cùng anh ăn một bữa cơm không, đã 3 năm không gặp rồi, em sẽ không từ chối đấy chứ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.