Chương 42: Quyền Lực!
PJH
06/09/2019
Hứa Sơ Sơ nghe anh nói, giọng nói băng lãnh và không chút độ ấm làm cô bất giác ngẩng mặt.
Đối với cô, không điều gì kinh khủng hơn những lời nói phát ra từ miệng Hàn Cẩn Du, bởi nó mang một sự đáng sợ không thể nào nói được thành lời được.
Mím môi, cô lên tiếng:
- Hàn học trưởng, em còn gọi anh một tiếng học trưởng, là bởi vì em tôn trọng mối quan hệ của chúng ta, càng tôn trọng anh, 3 năm trước cũng vậy, bây giờ em vẫn vậy. Nhưng mà.... sự tôn trọng ít ỏi đó em dành cho anh không thể thay thế những việc mà anh đã làm mấy năm nay.
- Bây giờ, em lấy thân phận thiên kim Hứa gia, cổ đông tập đoàn PJH quốc tế cảnh cáo anh, nếu anh dám làm Mạc Lệ chịu tổn thương một lần nào nữa, em nhất định sẽ không bỏ qua!
Hàn Cẩn Du nhìn cô, chớp mắt không biến động, anh nhướng người vùi điếu thuốc vào gạt tàn, nói:
- Em vẫn xả thân trượng nghĩa vì bạn mình như vậy? Có đáng không?
Hứa Sơ Sơ cũng nhìn anh, đáp:
- Không có gì đáng hay không đáng ở đây cả, bảo vệ và giúp đỡ người bạn thân nhất của mình càng không thể nói là xả thân trượng nghĩa, nó là tình bạn, hoặc chỉ đơn giản là tình người mà thôi. Nhưng đối với em, Lệ Lệ chưa bao giờ chỉ là một người bạn, anh biết mà!
Người đã cùng cô lớn lên 7 năm, đối với Hứa Sơ Sơ, từ lâu Mạc Lệ đã không còn là bạn rồi, cô ấy vô hình mà hữu ý đã trở thành một phần của cô, còn là một phần quan trọng không thể thiếu.
Cô ấy luôn ở bên cạnh cô, thay thế sự thiếu thốn mà mẹ cô đã để lại, còn giúp cô vượt qua những ngày tháng học tập, những khoảng thanh xuân tẻ nhạt, buồn phiền vì mọi thứ xung quanh.
Lệ Lệ cô ấy, từ lâu đã trở thành người thân của Hứa Sơ Sơ rồi!!
Hàn Cẩn Du vẫn một bộ mặt không biến đổi, lên tiếng:
- Vậy thì làm sao? Em định làm gì anh? Tính giết anh sao?
Hứa Sơ Sơ nhìn trực diện anh, nhướng mày mở miệng:
- Không hẳn là vậy, nhưng có nhiều cách để làm người khác đau đớn mà. Anh biết đám người từng sỉ nhục Lệ Lệ có kết quả như thế nào không? Em đã làm một trong số bọn chúng vĩnh viễn không được thấy ánh sáng mặt trời nữa đấy! Cho nên.....
Vừa nói, Hứa Sơ Sơ vừa nghiêng đầu qua nhìn Mạc Lệ vẫn đang say ngủ trên giường, ánh mắt đen láy, nói tiếp:
- Cho nên... anh đừng đụng và giới hạn của em, thì sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra cả!
- Quyền lực được trao cho những kẻ kế vị, em là trưởng nữ Hứa gia, đương nhiên quyền lực ở trong tay em, chẳng thể ở trong tay ai được. Anh biết đấy, 3 đời trước của gia đình em đều làm quân nhân, sang đời ông nội em mới chuyển nghề kinh doanh, nhưng không phải tự nhiên họ gọi Hứa gia là một trong những gia tộc nắm quyền tương đương với bá chủ Bắc Kinh này, phải có lí do họ mới gọi như vậy chứ? Đúng không?
Hứa Sơ Sơ đảo mắt, cô chưa bao giờ khoe khoang năng lực của mình là bởi vì cô chẳng quan tâm đến cái đó, nhưng ở trong một số trường hợp, vũ khí tốt như vậy, vẫn nên được đem ra để sử dụng chứ nhỉ??
Đặc biệt là với những người có quyền lực, dùng quyền lực để chống lại quyền lực, luôn là kèo phân chia đẳng cấp nhất!
Hứa Sơ Sơ chẹp miệng, cô cầm túi xách của mình đứng dậy, nhìn Mạc Lệ trên giường mà thở dài, liếc mắt qua chỗ Hàn Cẩn Du, nói:
- Em chưa bao giờ thấy Lệ Lệ say cả, vậy nên cũng không biết cách chăm sóc cậu ấy thế nào. Anh đem cậu ấy về đây rồi, vậy thì chăm sóc cậu ấy thật tốt đi!
Hàn Cẩn Du ngẩng đầu nhìn cô, nghi hoặc hỏi:
- Em vừa mới nói nếu anh làm tổn thương cô ấy em sẽ giết anh mà? Sao bây giờ lại chịu để cô ấy ở đây? Không phải em tới để mang cô ấy đi à?
Hứa Sơ Sơ cười trừ, đáp:
- Em khi nào thì nói tới đây để đem Lệ Lệ đi? Em tới đây là muốn xem mặt kẻ hèn nhát 3 năm trước chịu trở về mà thôi! Em để cậu ấy ở lại đương nhiên vì tin rằng anh sẽ không làm gì cậu ấy rồi! Em vẫn có chút hi vọng vào anh mà, học trưởng!
Nói một chút, Hứa Sơ Sơ dừng lại, rồi nói tiếp:
- Hơn nữa... em chưa bao giờ dọa là giết anh.... nhưng nếu anh làm gì thì... có thể lắm đấy!
Hứa Sơ Sơ nháy một mắt, khuôn mặt trở về là một cô gái như ban đầu, xinh đẹp, dễ thương, nhưng lời nói lại làm người ta sởn gai ốc!
Cuối cùng, Hứa Sơ Sơ đi đến cửa, muốn ra ngoài, lúc cô vặn tay chốt, chợt nhớ một thứ gì đó, cô không quay đầu, nhưng miệng vẫn lên tiếng:
- Sự tình năm đó, em là người ngoài, không thể chen chân nói vào, nhưng mà học trưởng... em có thể lấy nhân cách của em ra đảm bảo... Lệ Lệ tuyệt đối không bao giờ làm chuyện có lỗi với anh. Mà nếu như thật sự có chuyện đó, thì em sẽ đánh cược thêm lòng tự tôn của mình rằng... bên trong nhất định có ẩn tình!
Nói xong, Hứa Sơ Sơ mở cửa đi ra, bóng lưng cô cao thẳng khí phách, kiêu ngạo xinh đẹp, cứ như vậy làm người khác không biết bộ mặt trước đó cô ấy đã dùng là gì.
Cánh cửa đóng lại, Hàn Cẩn Du âm trầm ngồi trên ghế, đáy mắt không gợn sóng.
Anh liếc nhìn Mạc Lệ nhắm mắt nằm trên giường, không tự động thầm nghĩ:
Sơ Sơ, anh cũng muốn tin như vậy lắm! Nhưng... bản thân lại không tìm ra cách nào... để tin được...
Đối với cô, không điều gì kinh khủng hơn những lời nói phát ra từ miệng Hàn Cẩn Du, bởi nó mang một sự đáng sợ không thể nào nói được thành lời được.
Mím môi, cô lên tiếng:
- Hàn học trưởng, em còn gọi anh một tiếng học trưởng, là bởi vì em tôn trọng mối quan hệ của chúng ta, càng tôn trọng anh, 3 năm trước cũng vậy, bây giờ em vẫn vậy. Nhưng mà.... sự tôn trọng ít ỏi đó em dành cho anh không thể thay thế những việc mà anh đã làm mấy năm nay.
- Bây giờ, em lấy thân phận thiên kim Hứa gia, cổ đông tập đoàn PJH quốc tế cảnh cáo anh, nếu anh dám làm Mạc Lệ chịu tổn thương một lần nào nữa, em nhất định sẽ không bỏ qua!
Hàn Cẩn Du nhìn cô, chớp mắt không biến động, anh nhướng người vùi điếu thuốc vào gạt tàn, nói:
- Em vẫn xả thân trượng nghĩa vì bạn mình như vậy? Có đáng không?
Hứa Sơ Sơ cũng nhìn anh, đáp:
- Không có gì đáng hay không đáng ở đây cả, bảo vệ và giúp đỡ người bạn thân nhất của mình càng không thể nói là xả thân trượng nghĩa, nó là tình bạn, hoặc chỉ đơn giản là tình người mà thôi. Nhưng đối với em, Lệ Lệ chưa bao giờ chỉ là một người bạn, anh biết mà!
Người đã cùng cô lớn lên 7 năm, đối với Hứa Sơ Sơ, từ lâu Mạc Lệ đã không còn là bạn rồi, cô ấy vô hình mà hữu ý đã trở thành một phần của cô, còn là một phần quan trọng không thể thiếu.
Cô ấy luôn ở bên cạnh cô, thay thế sự thiếu thốn mà mẹ cô đã để lại, còn giúp cô vượt qua những ngày tháng học tập, những khoảng thanh xuân tẻ nhạt, buồn phiền vì mọi thứ xung quanh.
Lệ Lệ cô ấy, từ lâu đã trở thành người thân của Hứa Sơ Sơ rồi!!
Hàn Cẩn Du vẫn một bộ mặt không biến đổi, lên tiếng:
- Vậy thì làm sao? Em định làm gì anh? Tính giết anh sao?
Hứa Sơ Sơ nhìn trực diện anh, nhướng mày mở miệng:
- Không hẳn là vậy, nhưng có nhiều cách để làm người khác đau đớn mà. Anh biết đám người từng sỉ nhục Lệ Lệ có kết quả như thế nào không? Em đã làm một trong số bọn chúng vĩnh viễn không được thấy ánh sáng mặt trời nữa đấy! Cho nên.....
Vừa nói, Hứa Sơ Sơ vừa nghiêng đầu qua nhìn Mạc Lệ vẫn đang say ngủ trên giường, ánh mắt đen láy, nói tiếp:
- Cho nên... anh đừng đụng và giới hạn của em, thì sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra cả!
- Quyền lực được trao cho những kẻ kế vị, em là trưởng nữ Hứa gia, đương nhiên quyền lực ở trong tay em, chẳng thể ở trong tay ai được. Anh biết đấy, 3 đời trước của gia đình em đều làm quân nhân, sang đời ông nội em mới chuyển nghề kinh doanh, nhưng không phải tự nhiên họ gọi Hứa gia là một trong những gia tộc nắm quyền tương đương với bá chủ Bắc Kinh này, phải có lí do họ mới gọi như vậy chứ? Đúng không?
Hứa Sơ Sơ đảo mắt, cô chưa bao giờ khoe khoang năng lực của mình là bởi vì cô chẳng quan tâm đến cái đó, nhưng ở trong một số trường hợp, vũ khí tốt như vậy, vẫn nên được đem ra để sử dụng chứ nhỉ??
Đặc biệt là với những người có quyền lực, dùng quyền lực để chống lại quyền lực, luôn là kèo phân chia đẳng cấp nhất!
Hứa Sơ Sơ chẹp miệng, cô cầm túi xách của mình đứng dậy, nhìn Mạc Lệ trên giường mà thở dài, liếc mắt qua chỗ Hàn Cẩn Du, nói:
- Em chưa bao giờ thấy Lệ Lệ say cả, vậy nên cũng không biết cách chăm sóc cậu ấy thế nào. Anh đem cậu ấy về đây rồi, vậy thì chăm sóc cậu ấy thật tốt đi!
Hàn Cẩn Du ngẩng đầu nhìn cô, nghi hoặc hỏi:
- Em vừa mới nói nếu anh làm tổn thương cô ấy em sẽ giết anh mà? Sao bây giờ lại chịu để cô ấy ở đây? Không phải em tới để mang cô ấy đi à?
Hứa Sơ Sơ cười trừ, đáp:
- Em khi nào thì nói tới đây để đem Lệ Lệ đi? Em tới đây là muốn xem mặt kẻ hèn nhát 3 năm trước chịu trở về mà thôi! Em để cậu ấy ở lại đương nhiên vì tin rằng anh sẽ không làm gì cậu ấy rồi! Em vẫn có chút hi vọng vào anh mà, học trưởng!
Nói một chút, Hứa Sơ Sơ dừng lại, rồi nói tiếp:
- Hơn nữa... em chưa bao giờ dọa là giết anh.... nhưng nếu anh làm gì thì... có thể lắm đấy!
Hứa Sơ Sơ nháy một mắt, khuôn mặt trở về là một cô gái như ban đầu, xinh đẹp, dễ thương, nhưng lời nói lại làm người ta sởn gai ốc!
Cuối cùng, Hứa Sơ Sơ đi đến cửa, muốn ra ngoài, lúc cô vặn tay chốt, chợt nhớ một thứ gì đó, cô không quay đầu, nhưng miệng vẫn lên tiếng:
- Sự tình năm đó, em là người ngoài, không thể chen chân nói vào, nhưng mà học trưởng... em có thể lấy nhân cách của em ra đảm bảo... Lệ Lệ tuyệt đối không bao giờ làm chuyện có lỗi với anh. Mà nếu như thật sự có chuyện đó, thì em sẽ đánh cược thêm lòng tự tôn của mình rằng... bên trong nhất định có ẩn tình!
Nói xong, Hứa Sơ Sơ mở cửa đi ra, bóng lưng cô cao thẳng khí phách, kiêu ngạo xinh đẹp, cứ như vậy làm người khác không biết bộ mặt trước đó cô ấy đã dùng là gì.
Cánh cửa đóng lại, Hàn Cẩn Du âm trầm ngồi trên ghế, đáy mắt không gợn sóng.
Anh liếc nhìn Mạc Lệ nhắm mắt nằm trên giường, không tự động thầm nghĩ:
Sơ Sơ, anh cũng muốn tin như vậy lắm! Nhưng... bản thân lại không tìm ra cách nào... để tin được...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.