Chương 229: Hứa Sơ Sơ Đâu?
PJH
13/09/2019
Hứa Sơ Sơ chạy vội ra khỏi xe cảnh sát, cô trèo lên xe riêng mình chuẩn bị gần đó, phóng nhanh rời đi.
Suốt đoạn đường, trong đầu toàn hiện lên hình ảnh ông nội và ba cô, khiến Hứa Sơ Sơ vô cùng lo lắng.
Cô bật tai phone bên tai, lên tiếng nói:
- Cậu, Hà Như bây giờ rất có thể đang ở Hứa gia, cậu có thể giúp con tăng cường thêm người bảo vệ bên đó không?
Sở Bắc nhíu mày, anh nhìn liếc qua người bên cạnh, rồi đáp:
- Để cậu liên lạc, Sơ Sơ con đang ở đâu vậy?
Hứa Sơ Sơ không nghe lời Sở Bắc nói, cô chuyển tai phone sang bộ đàm chung, nói:
- Tất cả tiếp tục lục soát, không được bỏ qua bất cứ chi tiết nào. Không trừ khả năng đoạn băng trên camera là do Hà Như sắp xếp, hoặc cố tình để tôi thấy, vì vậy, không một ai được rời vị trí đã giao trước đó, thông tin này tôi sẽ trực tiếp đi xác nhận.
Nói rồi, cô tắt bộ đàm, càng phóng ga chạy nhanh hơn.
-------...------------....------------------
Sở Bắc nhìn điện thoại trong tay, anh nhíu chặt mày, quay sang hỏi người bên cạnh:
- Bên Hứa gia có động tĩnh gì hay không?
Người đàn ông nghĩ vài giây rồi đáp:
- Không ạ, các vệ sĩ bên đó không có báo cáo gì, mọi việc vẫn đang nằm trong tầm kiểm soát.
Ánh mắt Sở Bắc hơi biến đổi, lên tiếng:
- Có gì đó không ổn, Sơ Sơ đang ở đâu? Mở định vị của con bé tìm nhanh cho tôi!
------...-------------...-------------------
Khi gần đến nhà Hứa gia, một chiếc xe đen đột nhiên lao ra, chắn ngang đường của Hứa Sơ Sơ, khiến cô giật mình bẻ tay lái.
Xe Hứa Sơ Sơ xoay vòng trên mặt đường, cuối cùng va chạm với lề đường rồi dừng lại.
Đầu hơi choáng váng, Hứa Sơ Sơ mở cửa xuống xe, chạy nhanh về phía chiếc xe màu đen.
Nó cũng đâm vào lề đường giống cô, phía chỗ lái còn có một người phụ nữ đang nằm gục trên tay xe.
Hứa Sơ Sơ mở cửa, cẩn thân lên tiếng:
- Này cô ơi, cô có sao không? Cô có nghe tôi nói không?
Cúi người đến gần, Hứa Sơ Sơ vươn tay chạm vào người phụ nữ, nhưng ngay lúc đó, cô ta liền ngẩng mặt lên, quay về phía Hứa Sơ Sơ, phun một thứ chất khí vào mặt cô.
Hứa Sơ Sơ không kịp phòng bị nhưng cô theo phản xa bịt mũi lại rồi lùi ra rời khỏi chiếc ô tô.
Sau khi nhận ra khuôn mặt người phụ nữ đó, Hứa Sơ Sơ lập tức quay đầu bỏ chạy, thế nhưng... khi cô mới vừa đi được vài bước, thì chân truyền đến cảm xúc tê dại, lảo đảo không vững.
Người phụ nữ đằng sau chậm rãi đi tới, ôm lấy Hứa Sơ Sơ từ phía sau, quàng tay qua cổ cô, đưa một tấm khăn mỏng đặt nhẹ lên mũi.
Hứa Sơ Sơ nín thở nhưng không thành công, tay cô cào vào vải vóc của người phụ nữ đằng sau, nhưng dần sức càng yếu, thuốc mê nhanh chóng ngấm vào trong hệ thần kinh, cuối cùng không còn ý thức nhắm mắt.....
Người phụ nữ ôm lấy Hứa Sơ Sơ, nở một nụ cười ma mị, sau đó mang cô bỏ vào xe mình, lái đi!
----------...--------------...--------------
Thời Cảnh Thường và Mạnh Huyền Chân nhìn nhau, rồi ra hiệu cho Vĩ Sâm mở hộp chuyển phát nhanh ra.
Vĩ Sâm đặt nó xuống bàn, cẩn thận xem xét mọi thứ, rồi mới mở ra.
Mạnh Huyền Chân vừa nhìn thấy thứ đó, mày anh liền nhíu chặt, lên tiếng:
- Cảnh Thường, cái này....
Thời Cảnh Thường đương nhiên cũng thấy, anh híp mắt, nhìn vật nhỏ đen bên trong, toàn thân phát ra khí tràng lạnh lẽo.
Hà Như.... bà ta dám đem thứ này đến trước mặt anh...
Mạnh Huyền Chân nhìn Thời Cảnh Thường, rồi nhìn lại chiếc áo khoác trong cái hộp, mím môi không nói.
Bà ta dám bắt Hứa Sơ Sơ!
Suốt đoạn đường, trong đầu toàn hiện lên hình ảnh ông nội và ba cô, khiến Hứa Sơ Sơ vô cùng lo lắng.
Cô bật tai phone bên tai, lên tiếng nói:
- Cậu, Hà Như bây giờ rất có thể đang ở Hứa gia, cậu có thể giúp con tăng cường thêm người bảo vệ bên đó không?
Sở Bắc nhíu mày, anh nhìn liếc qua người bên cạnh, rồi đáp:
- Để cậu liên lạc, Sơ Sơ con đang ở đâu vậy?
Hứa Sơ Sơ không nghe lời Sở Bắc nói, cô chuyển tai phone sang bộ đàm chung, nói:
- Tất cả tiếp tục lục soát, không được bỏ qua bất cứ chi tiết nào. Không trừ khả năng đoạn băng trên camera là do Hà Như sắp xếp, hoặc cố tình để tôi thấy, vì vậy, không một ai được rời vị trí đã giao trước đó, thông tin này tôi sẽ trực tiếp đi xác nhận.
Nói rồi, cô tắt bộ đàm, càng phóng ga chạy nhanh hơn.
-------...------------....------------------
Sở Bắc nhìn điện thoại trong tay, anh nhíu chặt mày, quay sang hỏi người bên cạnh:
- Bên Hứa gia có động tĩnh gì hay không?
Người đàn ông nghĩ vài giây rồi đáp:
- Không ạ, các vệ sĩ bên đó không có báo cáo gì, mọi việc vẫn đang nằm trong tầm kiểm soát.
Ánh mắt Sở Bắc hơi biến đổi, lên tiếng:
- Có gì đó không ổn, Sơ Sơ đang ở đâu? Mở định vị của con bé tìm nhanh cho tôi!
------...-------------...-------------------
Khi gần đến nhà Hứa gia, một chiếc xe đen đột nhiên lao ra, chắn ngang đường của Hứa Sơ Sơ, khiến cô giật mình bẻ tay lái.
Xe Hứa Sơ Sơ xoay vòng trên mặt đường, cuối cùng va chạm với lề đường rồi dừng lại.
Đầu hơi choáng váng, Hứa Sơ Sơ mở cửa xuống xe, chạy nhanh về phía chiếc xe màu đen.
Nó cũng đâm vào lề đường giống cô, phía chỗ lái còn có một người phụ nữ đang nằm gục trên tay xe.
Hứa Sơ Sơ mở cửa, cẩn thân lên tiếng:
- Này cô ơi, cô có sao không? Cô có nghe tôi nói không?
Cúi người đến gần, Hứa Sơ Sơ vươn tay chạm vào người phụ nữ, nhưng ngay lúc đó, cô ta liền ngẩng mặt lên, quay về phía Hứa Sơ Sơ, phun một thứ chất khí vào mặt cô.
Hứa Sơ Sơ không kịp phòng bị nhưng cô theo phản xa bịt mũi lại rồi lùi ra rời khỏi chiếc ô tô.
Sau khi nhận ra khuôn mặt người phụ nữ đó, Hứa Sơ Sơ lập tức quay đầu bỏ chạy, thế nhưng... khi cô mới vừa đi được vài bước, thì chân truyền đến cảm xúc tê dại, lảo đảo không vững.
Người phụ nữ đằng sau chậm rãi đi tới, ôm lấy Hứa Sơ Sơ từ phía sau, quàng tay qua cổ cô, đưa một tấm khăn mỏng đặt nhẹ lên mũi.
Hứa Sơ Sơ nín thở nhưng không thành công, tay cô cào vào vải vóc của người phụ nữ đằng sau, nhưng dần sức càng yếu, thuốc mê nhanh chóng ngấm vào trong hệ thần kinh, cuối cùng không còn ý thức nhắm mắt.....
Người phụ nữ ôm lấy Hứa Sơ Sơ, nở một nụ cười ma mị, sau đó mang cô bỏ vào xe mình, lái đi!
----------...--------------...--------------
Thời Cảnh Thường và Mạnh Huyền Chân nhìn nhau, rồi ra hiệu cho Vĩ Sâm mở hộp chuyển phát nhanh ra.
Vĩ Sâm đặt nó xuống bàn, cẩn thận xem xét mọi thứ, rồi mới mở ra.
Mạnh Huyền Chân vừa nhìn thấy thứ đó, mày anh liền nhíu chặt, lên tiếng:
- Cảnh Thường, cái này....
Thời Cảnh Thường đương nhiên cũng thấy, anh híp mắt, nhìn vật nhỏ đen bên trong, toàn thân phát ra khí tràng lạnh lẽo.
Hà Như.... bà ta dám đem thứ này đến trước mặt anh...
Mạnh Huyền Chân nhìn Thời Cảnh Thường, rồi nhìn lại chiếc áo khoác trong cái hộp, mím môi không nói.
Bà ta dám bắt Hứa Sơ Sơ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.