Chương 25: Kể Chuyện!
PJH
02/09/2019
Thời Cảnh Thường đóng cửa xe lại, rồi đứng sang một bên, nhường đường cho Hứa Sơ Sơ đi trước.
Cô nhìn anh, rồi thẳng người đi vào trong.
Lúc Hứa Sơ Sơ đi vào, Hứa Hấn Trung đang ngồi trên ghế, bên cạnh còn có người phụ nữ đó, cùng cô gái quen thuộc - Yết Yến!
Hứa Sơ Sơ rũ mắt, nắm chặt lòng bàn tay, cô thật sự.... không muốn về lại đây, dù chỉ là một chút nào.
Nhìn bọn họ như vậy, cứ như là 1 nhà 3 người, còn cô, càng giống một kẻ thừa thãi....
Bỗng, Thời Cảnh Thường phía sau đưa một tay đặt lên vai cô, khiến Hứa Sơ Sơ giật mình nghiêng đầu nhìn anh.
Thời Cảnh Thường cũng nhìn cô, nói nhỏ:
- Chú vào cùng cháu mà, đừng lo lắng!
Hứa Sơ Sơ cắn môi, được sự khích lệ của anh, cô tự tin hơn nhấc chân đi vào.
Hứa Hấn Trung vừa nhìn thấy cô, liền lên tiếng :
- Sơ Sơ, con về rồi!
Hà Như và Yết Yến bên cạnh cũng nhìn theo, nhưng không nói gì.
Hứa Sơ Sơ không đáp lại, cô ngồi vào ghế đối diện ông, cùng với Thời Cảnh Thường ngồi bên cạnh.
Thời Cảnh Thường lạnh nhạt dựa lưng vào ghế, lên tiếng hỏi trước:
- Anh hai, ba đâu rồi?
Hứa Hấn Trung nhìn anh, trả lời:
- Ba đang ở trong thư phòng!
Thời Cảnh Thường gật đầu, sau đó nói:
- Vậy, em lên gặp ba một chút!
Nói rồi, anh đứng dậy đi thẳng lên lầu, khóe mắt hơi liếc sang Hứa Sơ Sơ, nhưng thấy cô không có phản ứng gì.
Người hầu rót cho cô một tách trà, Hứa Sơ Sơ nhìn tách trà bốc khói nghi ngút, lên tiếng:
- Ba có chuyện muốn nói phải không? Vậy ba nói đi!
Hứa Hấn Trung dời tầm mắt sang nhìn cô, vốn ông định hỏi đêm qua con bé ngủ có tốt không, dù sao cũng ở nhà lạ, lại say, sợ cô ngủ không ngon.... thế nhưng, lời chưa kịp hỏi đã bị Hứa Sơ Sơ lạnh lùng nói trước.
Hà Như bên cạnh nắm lấy tay ông, ông gật đầu vỗ tay bà ta, rồi nói:
- Được, ba sẽ nói hết! Nói tất cả những chuyện năm đó cho con biết!!
--------...--------------...-----------
"Cốc" "Cốc" - Tiếng gõ cửa lịch sự vang lên, Hứa Mạnh Trưởng đang ngồi trong phòng, ông ngẩng đầu lên tiếng:
- Vào đi!
Thời Cảnh Thường được sự cho phép, anh cẩn thận mở cửa, lễ phép cúi đầu với ông, nói:
- Ba!
Hứa Mạnh Trưởng liếc mắt, Thời Cảnh Thường liền hiểu ý ngồi xuống ghế.
Đợi anh an tọa, ông mới hỏi:
- Đưa con bé về rồi sao?
Thời Cảnh Thường sắc mặt vẫn lạnh nhạt như mọi khi, đáp:
- Vâng! Con đưa nó về rồi, đang ngồi phía dưới cùng với anh hai!
Hứa Mạnh Trưởng nghe đến đây, sắc mặt hơi chuyển, lên tiếng:
- Chuyện này giấu cũng không giấu được, thằng đó đã muốn nói, vậy thì để con bé biết đi!
Thời Cảnh Thường nhướng người, lấy hai ly nhỏ rồi đổ trà vào, chuyển một ly qua chỗ của Hứa Mạnh Trưởng, nói:
- Chuyện này sớm muộn Sơ Sơ cũng biết, chỉ là... nó chấp nhận được hay không thôi! Dù là phương diện nào, anh hai cũng là người có lỗi!
Cô nhìn anh, rồi thẳng người đi vào trong.
Lúc Hứa Sơ Sơ đi vào, Hứa Hấn Trung đang ngồi trên ghế, bên cạnh còn có người phụ nữ đó, cùng cô gái quen thuộc - Yết Yến!
Hứa Sơ Sơ rũ mắt, nắm chặt lòng bàn tay, cô thật sự.... không muốn về lại đây, dù chỉ là một chút nào.
Nhìn bọn họ như vậy, cứ như là 1 nhà 3 người, còn cô, càng giống một kẻ thừa thãi....
Bỗng, Thời Cảnh Thường phía sau đưa một tay đặt lên vai cô, khiến Hứa Sơ Sơ giật mình nghiêng đầu nhìn anh.
Thời Cảnh Thường cũng nhìn cô, nói nhỏ:
- Chú vào cùng cháu mà, đừng lo lắng!
Hứa Sơ Sơ cắn môi, được sự khích lệ của anh, cô tự tin hơn nhấc chân đi vào.
Hứa Hấn Trung vừa nhìn thấy cô, liền lên tiếng :
- Sơ Sơ, con về rồi!
Hà Như và Yết Yến bên cạnh cũng nhìn theo, nhưng không nói gì.
Hứa Sơ Sơ không đáp lại, cô ngồi vào ghế đối diện ông, cùng với Thời Cảnh Thường ngồi bên cạnh.
Thời Cảnh Thường lạnh nhạt dựa lưng vào ghế, lên tiếng hỏi trước:
- Anh hai, ba đâu rồi?
Hứa Hấn Trung nhìn anh, trả lời:
- Ba đang ở trong thư phòng!
Thời Cảnh Thường gật đầu, sau đó nói:
- Vậy, em lên gặp ba một chút!
Nói rồi, anh đứng dậy đi thẳng lên lầu, khóe mắt hơi liếc sang Hứa Sơ Sơ, nhưng thấy cô không có phản ứng gì.
Người hầu rót cho cô một tách trà, Hứa Sơ Sơ nhìn tách trà bốc khói nghi ngút, lên tiếng:
- Ba có chuyện muốn nói phải không? Vậy ba nói đi!
Hứa Hấn Trung dời tầm mắt sang nhìn cô, vốn ông định hỏi đêm qua con bé ngủ có tốt không, dù sao cũng ở nhà lạ, lại say, sợ cô ngủ không ngon.... thế nhưng, lời chưa kịp hỏi đã bị Hứa Sơ Sơ lạnh lùng nói trước.
Hà Như bên cạnh nắm lấy tay ông, ông gật đầu vỗ tay bà ta, rồi nói:
- Được, ba sẽ nói hết! Nói tất cả những chuyện năm đó cho con biết!!
--------...--------------...-----------
"Cốc" "Cốc" - Tiếng gõ cửa lịch sự vang lên, Hứa Mạnh Trưởng đang ngồi trong phòng, ông ngẩng đầu lên tiếng:
- Vào đi!
Thời Cảnh Thường được sự cho phép, anh cẩn thận mở cửa, lễ phép cúi đầu với ông, nói:
- Ba!
Hứa Mạnh Trưởng liếc mắt, Thời Cảnh Thường liền hiểu ý ngồi xuống ghế.
Đợi anh an tọa, ông mới hỏi:
- Đưa con bé về rồi sao?
Thời Cảnh Thường sắc mặt vẫn lạnh nhạt như mọi khi, đáp:
- Vâng! Con đưa nó về rồi, đang ngồi phía dưới cùng với anh hai!
Hứa Mạnh Trưởng nghe đến đây, sắc mặt hơi chuyển, lên tiếng:
- Chuyện này giấu cũng không giấu được, thằng đó đã muốn nói, vậy thì để con bé biết đi!
Thời Cảnh Thường nhướng người, lấy hai ly nhỏ rồi đổ trà vào, chuyển một ly qua chỗ của Hứa Mạnh Trưởng, nói:
- Chuyện này sớm muộn Sơ Sơ cũng biết, chỉ là... nó chấp nhận được hay không thôi! Dù là phương diện nào, anh hai cũng là người có lỗi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.