Chương 389: Mang Thai Rồi!
PJH
19/09/2019
"Ọe" "Ọe" "Ọe"
Hứa Sơ Sơ ôm lấy bồn cầu, cô ho khan, mặt đều đỏ đến mức có thể nhỏ ra máu.
Thời Cảnh Thường vô cùng lo lắng, ấn đường anh nhảy dựng lên, nhíu chặt hỏi:
- Sơ Sơ, nói gì đi, em làm sao vậy?
Đầu Hứa Sơ Sơ gần như là chúi vào trong bồn cầu, cô choáng váng lắc đầu.
Chính bản thân cô còn không biết bị gì, thì làm sao nói đây? Biết nói cái gì chứ?
Đúng lúc này, Sở Bắc đi vào, anh nhìn Thời Cảnh Thường, lên tiếng:
- Cảnh Thường, bác sĩ đến rồi, mau đưa con bé ra ngoài.
Thời Cảnh Thường nghe vậy, lập tức đỡ Hứa Sơ Sơ lên, bế thân thể cô đi ra khỏi phòng vệ sinh.
Tần Mễ ngồi trên giường, cô kiểm tra toàn diện cho Hứa Sơ Sơ, nét măt vô cùng nghiêm túc.
Đám người đứng bên cạnh, ánh mắt dán chặt vào người Hứa Sơ Sơ, không chớp mắt, cứ cách vài giây lại có kẻ nuốt nước bọt một lần. Tâm trang... giống nhưđang vô cùng khẩn trương!
Thời Cảnh Thường đứng bên cạnh, trán anh đổ đầy mồ hôi hột, mím môi không nói chuyện. Không gian xung quanh bỗng chốc im lặng đến kì dị.
Đợi Tần Mễ khám xong, Thời Cảnh Thường liền hỏi:
- Bác sĩ Tần, cô ấy bị làm sao vậy?
Tần Mễ nhìn anh, miệng không chủ động cong lên thành một nụ cười, đáp:
- Thời tổng, thiếu phu nhân không bị gì nghiêm trọng cả! Anh không nên lo lắng!
Thời Cảnh Thường nhíu mày, hỏi ngược lại:
- Không bị gì? Không bị gì tại sao lại nôn nhiều đến vậy? Cô đã khám kĩ chưa?
Tần Mễ nhìn bộ dạng khẩn trương của anh, bật cười thành tiếng, nói:
- Thiếu phu nhân đương nhiên phải nôn khan rồi, đây chỉ là những biểu hiện của người đang mang thai thôi! Ai cũng như vậy!
Một câu, đánh đúng vào những khuôn mặt đang đứng ở đây, khiến bon họ đứng hình tập thể.
Tần Mễ đứng dậy, cô cười xinh đẹp, nhìn Thời Cảnh Thường, lên tiếng:
- Thời tổng, chúc mừng anh, thiếu phu nhân đã có em bé rồi!
Dứt lời, những người xung quanh liền ồ lên, bọn họ đều không dấu được nổi vui mừng, đồng loạt reo lên, chạy đến chỗ Hứa Sơ Sơ đang nằm ngơ ngác bất động:
- Sơ Sơ có thai rồi! Có thai rồi!
- Đúng vậy, Sơ Sơ, cậu có thai rồi, cậu sắp được làm mẹ rồi!
....
Thời Cảnh Thường không giống những người khác, anh đứng sựng tại chỗ, sau vài giây định hình mới lẩm bẩm hỏi:
- Sơ Sơ... mang... mang thai rồi?
Tần Mễ gật đầu, đáp:
- Đúng vậy, Thời tổng, anh sắp làm cha rồi!
Nói xong, Sở Bắc bên cạnh liền nhìn qua, anh vươn tay khoác lấy bả vai Thời Cảnh Thường, nói:
- Bất ngờ đến phát ngốc luôn rồi sao? Vui lên đi, chú đã làm môt việc có ích cho xã hội rồi đấy! Còn tạo nên điều kì diệu cho Thời gia nữa!
Tần Mễ cười vui vẻ, cô thành tâm gửi lời chúc phúc đến Thời Cảnh Thường, đồng thời không quên dặn dò:
- Anh nên đến bệnh viện để kiểm tra tình hình thai nhi và được nghe tư vấn từ bác sĩ, đoạn thời gian này, sẽ cần kiêng cử rất nhiều đấy!
Hứa Sơ Sơ ôm lấy bồn cầu, cô ho khan, mặt đều đỏ đến mức có thể nhỏ ra máu.
Thời Cảnh Thường vô cùng lo lắng, ấn đường anh nhảy dựng lên, nhíu chặt hỏi:
- Sơ Sơ, nói gì đi, em làm sao vậy?
Đầu Hứa Sơ Sơ gần như là chúi vào trong bồn cầu, cô choáng váng lắc đầu.
Chính bản thân cô còn không biết bị gì, thì làm sao nói đây? Biết nói cái gì chứ?
Đúng lúc này, Sở Bắc đi vào, anh nhìn Thời Cảnh Thường, lên tiếng:
- Cảnh Thường, bác sĩ đến rồi, mau đưa con bé ra ngoài.
Thời Cảnh Thường nghe vậy, lập tức đỡ Hứa Sơ Sơ lên, bế thân thể cô đi ra khỏi phòng vệ sinh.
Tần Mễ ngồi trên giường, cô kiểm tra toàn diện cho Hứa Sơ Sơ, nét măt vô cùng nghiêm túc.
Đám người đứng bên cạnh, ánh mắt dán chặt vào người Hứa Sơ Sơ, không chớp mắt, cứ cách vài giây lại có kẻ nuốt nước bọt một lần. Tâm trang... giống nhưđang vô cùng khẩn trương!
Thời Cảnh Thường đứng bên cạnh, trán anh đổ đầy mồ hôi hột, mím môi không nói chuyện. Không gian xung quanh bỗng chốc im lặng đến kì dị.
Đợi Tần Mễ khám xong, Thời Cảnh Thường liền hỏi:
- Bác sĩ Tần, cô ấy bị làm sao vậy?
Tần Mễ nhìn anh, miệng không chủ động cong lên thành một nụ cười, đáp:
- Thời tổng, thiếu phu nhân không bị gì nghiêm trọng cả! Anh không nên lo lắng!
Thời Cảnh Thường nhíu mày, hỏi ngược lại:
- Không bị gì? Không bị gì tại sao lại nôn nhiều đến vậy? Cô đã khám kĩ chưa?
Tần Mễ nhìn bộ dạng khẩn trương của anh, bật cười thành tiếng, nói:
- Thiếu phu nhân đương nhiên phải nôn khan rồi, đây chỉ là những biểu hiện của người đang mang thai thôi! Ai cũng như vậy!
Một câu, đánh đúng vào những khuôn mặt đang đứng ở đây, khiến bon họ đứng hình tập thể.
Tần Mễ đứng dậy, cô cười xinh đẹp, nhìn Thời Cảnh Thường, lên tiếng:
- Thời tổng, chúc mừng anh, thiếu phu nhân đã có em bé rồi!
Dứt lời, những người xung quanh liền ồ lên, bọn họ đều không dấu được nổi vui mừng, đồng loạt reo lên, chạy đến chỗ Hứa Sơ Sơ đang nằm ngơ ngác bất động:
- Sơ Sơ có thai rồi! Có thai rồi!
- Đúng vậy, Sơ Sơ, cậu có thai rồi, cậu sắp được làm mẹ rồi!
....
Thời Cảnh Thường không giống những người khác, anh đứng sựng tại chỗ, sau vài giây định hình mới lẩm bẩm hỏi:
- Sơ Sơ... mang... mang thai rồi?
Tần Mễ gật đầu, đáp:
- Đúng vậy, Thời tổng, anh sắp làm cha rồi!
Nói xong, Sở Bắc bên cạnh liền nhìn qua, anh vươn tay khoác lấy bả vai Thời Cảnh Thường, nói:
- Bất ngờ đến phát ngốc luôn rồi sao? Vui lên đi, chú đã làm môt việc có ích cho xã hội rồi đấy! Còn tạo nên điều kì diệu cho Thời gia nữa!
Tần Mễ cười vui vẻ, cô thành tâm gửi lời chúc phúc đến Thời Cảnh Thường, đồng thời không quên dặn dò:
- Anh nên đến bệnh viện để kiểm tra tình hình thai nhi và được nghe tư vấn từ bác sĩ, đoạn thời gian này, sẽ cần kiêng cử rất nhiều đấy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.