Chương 390: Niềm Vui Đến Đầu Năm!
PJH
19/09/2019
Hứa Á Nhan ngồi lên giường, cô nhìn Hứa Sơ Sơ, tâm trang vô cùng kích động.
Trời ơi, gia chủ có thai rồi! Có thai rồi!!
Đây quả là niềm vui lớn cho Hứa gia.. à không Thời gia mà!!!
Có nữ gia chủ rồi, có Thời chủ nữa rồi, bây giờ... còn sắp có một thiếu chủ nhỏ nữa!!
AAAAAA! Nghĩ đến thôi cũng thấy kích động AAAAAAAA!
Tưởng Vy Vy đứng nhìn từ trên cao, miêng cũng nở nụ cười vui vẻ không kém, lên tiếng:
- Sơ Sơ, con thật giỏi! Chúc mừng con!
Ánh mắt Hứa Sơ Sơ lấp lánh, trong đó đong đầy bao hạnh phúc và vui vẻ không thể nói thành lời, cô chỉ biết gật đầu, khóc không thành tiếng nói lời cảm ơn!
Trong đầu cô không ngừng hiện lên một câu : Cô đã mang thai rồi! Cô sắp được làm mẹ rồi!!!
Sở Bắc thả tay mình trên người Thời Cảnh Thường ra, đẩy thân thể anh âý về phía trước, nói:
- Còn đứng ngơ ngác làm gì, đến đó với con bé đi!
Nói rồi, anh nhìn sang Tần Mễ, lên tiếng:
- Tôi tiễn cô, bác sĩ Tần!
Tần Mễ cười lễ phép, đáp lại:
- Anh khiêm tốn rồi Tổng thống, làm như vậy tôi sẽ tổn thọ mất!
Dứt lời, cả hai người cùng đi ra ngoài.
Thời Cảnh Thường đi đến chỗ Hứa Sơ Sơ, mọi người tự động tách ra, nhường chỗ cho anh đi vào.
Hứa Sơ Sơ nhìn thấy anh, cô bật dậy, nhào đến ôm chầm lấy Thời Cảnh Thường.
Cô nhắm mắt, thở dài một hơi nhẹ nhõm, cuối cùng... cuối cùng thì... cô và anh cũng đã có một đứa con, một đứa con cho riêng mình rồi!!!
Hứa Sơ Sơ không nói, Thời Cảnh Thường cũng không nói gì, anh ôm chặt lấy cô, như thay lời biểu đạt lúc này. Trong lòng, một nỗi niềm lớn dâng tràn khắp cả cơ thể, khiến anh nghẹn từng câu chữ...
Sở Bắc tiễn Tần Mễ ra đến cửa ngoài, cô liếc nhìn đã thấy xe mình, liền dừng lại lên tiếng:
- Tổng thống, anh tiễn tôi đến đây được rồi, tôi có thể tự lái xe về!
Sở Bắc dừng bước chân, anh gật đầu, tâm trạng trông tốt rất nhiều, đáp:
- Được, vậy cô về cẩn thận! Hôm nay, thật sự rất cảm ơn cô!
Tần Mễ lắc đầu, cô xua tay, nói:
- Không có gì, đây là trách nhiệm của tôi mà! Tuy lúc đầu tôi đúng thật là hơi khó chiu vì bị gọi vào cái giờ oái ăm này, nhưng khi nhìn thấy tin vui như thế, cảm thấy chút uất ức đó tan biến hẳn. Đây quả thật là niềm vui đầu năm mới cho tôi, vinh hạnh này, tôi nên cảm ơn anh mới phải!
Dừng một chút, Tần Mễ lại lên tiếng:
- Tổng thống, chúc mừng anh, anh sắp có cháu để bồng trên tay rồi!
Sở Bắc cười càng rạng rỡ hơn, anh gật đầu, đáp:
- Cảm ơn cô!
Tần Mễ mỉm cười, ánh mắt cô nhìn qua phòng bên cạnh, nói:
- Haizzz, tôi thật sự thấy mừng cho hai người họ, có thể tạo nên một cái kết đẹp như vậy! Thời gia... chắc trong tương lai sẽ càng đông vui và lớn mạnh hơn! Tôi chờ tin này thành tin hot ngày mai đấy!
Sở Bắc nhìn cô, lên tiếng khẳng định:
- Chắc chắn rồi!
Niềm vui này, làm sao có thể không nhân đôi được chứ!
Mọi điều tốt đẹp của một năm sắp tới... đều bắt đầu từ đây rồi!
Trời ơi, gia chủ có thai rồi! Có thai rồi!!
Đây quả là niềm vui lớn cho Hứa gia.. à không Thời gia mà!!!
Có nữ gia chủ rồi, có Thời chủ nữa rồi, bây giờ... còn sắp có một thiếu chủ nhỏ nữa!!
AAAAAA! Nghĩ đến thôi cũng thấy kích động AAAAAAAA!
Tưởng Vy Vy đứng nhìn từ trên cao, miêng cũng nở nụ cười vui vẻ không kém, lên tiếng:
- Sơ Sơ, con thật giỏi! Chúc mừng con!
Ánh mắt Hứa Sơ Sơ lấp lánh, trong đó đong đầy bao hạnh phúc và vui vẻ không thể nói thành lời, cô chỉ biết gật đầu, khóc không thành tiếng nói lời cảm ơn!
Trong đầu cô không ngừng hiện lên một câu : Cô đã mang thai rồi! Cô sắp được làm mẹ rồi!!!
Sở Bắc thả tay mình trên người Thời Cảnh Thường ra, đẩy thân thể anh âý về phía trước, nói:
- Còn đứng ngơ ngác làm gì, đến đó với con bé đi!
Nói rồi, anh nhìn sang Tần Mễ, lên tiếng:
- Tôi tiễn cô, bác sĩ Tần!
Tần Mễ cười lễ phép, đáp lại:
- Anh khiêm tốn rồi Tổng thống, làm như vậy tôi sẽ tổn thọ mất!
Dứt lời, cả hai người cùng đi ra ngoài.
Thời Cảnh Thường đi đến chỗ Hứa Sơ Sơ, mọi người tự động tách ra, nhường chỗ cho anh đi vào.
Hứa Sơ Sơ nhìn thấy anh, cô bật dậy, nhào đến ôm chầm lấy Thời Cảnh Thường.
Cô nhắm mắt, thở dài một hơi nhẹ nhõm, cuối cùng... cuối cùng thì... cô và anh cũng đã có một đứa con, một đứa con cho riêng mình rồi!!!
Hứa Sơ Sơ không nói, Thời Cảnh Thường cũng không nói gì, anh ôm chặt lấy cô, như thay lời biểu đạt lúc này. Trong lòng, một nỗi niềm lớn dâng tràn khắp cả cơ thể, khiến anh nghẹn từng câu chữ...
Sở Bắc tiễn Tần Mễ ra đến cửa ngoài, cô liếc nhìn đã thấy xe mình, liền dừng lại lên tiếng:
- Tổng thống, anh tiễn tôi đến đây được rồi, tôi có thể tự lái xe về!
Sở Bắc dừng bước chân, anh gật đầu, tâm trạng trông tốt rất nhiều, đáp:
- Được, vậy cô về cẩn thận! Hôm nay, thật sự rất cảm ơn cô!
Tần Mễ lắc đầu, cô xua tay, nói:
- Không có gì, đây là trách nhiệm của tôi mà! Tuy lúc đầu tôi đúng thật là hơi khó chiu vì bị gọi vào cái giờ oái ăm này, nhưng khi nhìn thấy tin vui như thế, cảm thấy chút uất ức đó tan biến hẳn. Đây quả thật là niềm vui đầu năm mới cho tôi, vinh hạnh này, tôi nên cảm ơn anh mới phải!
Dừng một chút, Tần Mễ lại lên tiếng:
- Tổng thống, chúc mừng anh, anh sắp có cháu để bồng trên tay rồi!
Sở Bắc cười càng rạng rỡ hơn, anh gật đầu, đáp:
- Cảm ơn cô!
Tần Mễ mỉm cười, ánh mắt cô nhìn qua phòng bên cạnh, nói:
- Haizzz, tôi thật sự thấy mừng cho hai người họ, có thể tạo nên một cái kết đẹp như vậy! Thời gia... chắc trong tương lai sẽ càng đông vui và lớn mạnh hơn! Tôi chờ tin này thành tin hot ngày mai đấy!
Sở Bắc nhìn cô, lên tiếng khẳng định:
- Chắc chắn rồi!
Niềm vui này, làm sao có thể không nhân đôi được chứ!
Mọi điều tốt đẹp của một năm sắp tới... đều bắt đầu từ đây rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.