Chương 125: Mày Biết Tao Là Ai Không?
PJH
11/09/2019
Hứa Sơ Sơ nhìn cô gái đang quỳ đó, không chút e sợ khi bị phát hiện mình đang đứng đây!
Cô biết, trong ánh mắt cô ta hiện lên nhiều tia nghi hoặc, là muốn hỏi vì sao cô lại không ra tay giúp đỡ, chỉ đứng nhìn như một người lạ qua đường.
Nói đúng ra, cô chính là người lạ qua đường! Có luật nào đưa ra là nhìn thấy người khác bị đánh là phải chạy đến giúp đỡ không? Huống hồ đây còn là tình trạng bạo lực học đường. Người thường có muốn giúp cũng là sợ bị liên lụy đến bản thân. Hơn hết, cô không quen cô gái đó, tại sao lại phải giúp cô ta? Nếu như lấy lí do là vì tình người, vậy thì... cứ xem như... cô không có tình người đi! Tình người của cô, chỉ dành cho người quen mà thôi =)))
Ánh mắt Hứa Sơ Sơ lạnh nhạt nhìn cô gái đó, ve vẫy cái chai trong tay, đứng nhàn nhã nhìn, trước sau như một không có ý định chạy lại giúp!
Cô gái quỳ dưới đất khóc không thành tiếng, chợt đầu bị nắm chặt, cô gái ăn mặc sang chảnh kia nắm lấy đầu tóc của cô ta, đưa tiếp một tay lên muốn đánh!
Cô gái kia nhắm mắt, biết thừa sẽ chẳng có sự giúp đỡ nào ở đây nữa, chỉ đành chấp nhận số phận của mình, cắn răng mà chịu đựng!
Nhưng, ngay lúc tay cô gái ăn mặc sang chảnh kia đưa lên, dùng lực muốn đánh xuống, thì có một cánh tay khác nắm chặt lại, ngăn cản đòn đánh của cô ta! Người đó, chính là Hứa Sơ Sơ!
Hứa Sơ Sơ thoải mái bóp chặt tay cô gái kia, nhìn xuống dưới bảng tên, rồi lên tiếng:
- Hứa Á Nhan? Lớp C1? Sinh viên mới vào trường à?
Người con gái đang quỳ dưới đất chợt run lên, khi không cảm nhận được cái gì đang đến với mình như trong suy nghĩ thì đột nhiên mở mắt, cô ngước đầu lên, chợt hoảng hốt khi thấy Hứa Sơ Sơ.... Cô gái này... cứu cô sao??
Hứa Á Nhan nhìn Hứa Sơ Sơ, trừng mắt hỏi:
- Mày làm cái gì vậy? Bỏ tay tao ra!
Hứa Sơ Sơ không thả tay cô ta ra, mà ngược lại càng nắm chặt hơn, lên tiếng:
- Sinh viên mới vào trường đã chơi trò bạo lực học đường? Muốn làm nổi sao? Sao lại ăn hiếp bạn cùng tuổi với mình?
Hứa Á Nhan vùng vẫy muốn tránh khỏi tay Hứa Sơ Sơ nhưng mãi không làm được, tức giận nói:
- Tao làm gì liên quan thá gì đến mày, mau thả tay tao ra!
Hứa Sơ Sơ cười nhếch môi, một tay cầm chai nhựa của cô đưa lên, gõ mạnh một phát vào đầu Hứa Á Nhan, khiến cô ta đau đớn hét lên, rồi ôm đầu lùi ra sau. Đám con gái thấy thế liền đỡ lấy người Hứa Á Nhan, không để cô ta ngã xuống đất!
Chai nhựa trên tay Hứa Sơ Sơ bị méo đi nghiêm trọng, không khó để thấy cô dùng bao nhiêu lực mới khiến nó thành như thế!
Hứa Sơ Sơ nhìn cô gái trước mặt, lên tiếng nói:
- Đừng ăn nói xấc láo như vậy! Tôi là đàn chị của em đấy, cô gái!
Hứa Á Nhan tức giận vùng lên, trên trán nổi lên một mảng đỏ, khiến cô ta đau đớn không thôi, la hét:
- Mày là đàn chị thì sao, đàn chị thì được phép đánh tao à? Mày biết tao là ai không?
Hứa Sơ Sơ nhìn bộ dạng không sợ ai đó của Hứa Á Nhan, hỏi thử:
- Em là ai? Nói nghe xem nào?
Hứa Á Nhan đột nhiên cười, đáp:
- Tao là nhị tiểu thư nhà họ Hứa! Hứa Á Nhan, ba tao là Hứa Thanh, là một trong những người đứng đầu của Hứa gia đấy!
Cô biết, trong ánh mắt cô ta hiện lên nhiều tia nghi hoặc, là muốn hỏi vì sao cô lại không ra tay giúp đỡ, chỉ đứng nhìn như một người lạ qua đường.
Nói đúng ra, cô chính là người lạ qua đường! Có luật nào đưa ra là nhìn thấy người khác bị đánh là phải chạy đến giúp đỡ không? Huống hồ đây còn là tình trạng bạo lực học đường. Người thường có muốn giúp cũng là sợ bị liên lụy đến bản thân. Hơn hết, cô không quen cô gái đó, tại sao lại phải giúp cô ta? Nếu như lấy lí do là vì tình người, vậy thì... cứ xem như... cô không có tình người đi! Tình người của cô, chỉ dành cho người quen mà thôi =)))
Ánh mắt Hứa Sơ Sơ lạnh nhạt nhìn cô gái đó, ve vẫy cái chai trong tay, đứng nhàn nhã nhìn, trước sau như một không có ý định chạy lại giúp!
Cô gái quỳ dưới đất khóc không thành tiếng, chợt đầu bị nắm chặt, cô gái ăn mặc sang chảnh kia nắm lấy đầu tóc của cô ta, đưa tiếp một tay lên muốn đánh!
Cô gái kia nhắm mắt, biết thừa sẽ chẳng có sự giúp đỡ nào ở đây nữa, chỉ đành chấp nhận số phận của mình, cắn răng mà chịu đựng!
Nhưng, ngay lúc tay cô gái ăn mặc sang chảnh kia đưa lên, dùng lực muốn đánh xuống, thì có một cánh tay khác nắm chặt lại, ngăn cản đòn đánh của cô ta! Người đó, chính là Hứa Sơ Sơ!
Hứa Sơ Sơ thoải mái bóp chặt tay cô gái kia, nhìn xuống dưới bảng tên, rồi lên tiếng:
- Hứa Á Nhan? Lớp C1? Sinh viên mới vào trường à?
Người con gái đang quỳ dưới đất chợt run lên, khi không cảm nhận được cái gì đang đến với mình như trong suy nghĩ thì đột nhiên mở mắt, cô ngước đầu lên, chợt hoảng hốt khi thấy Hứa Sơ Sơ.... Cô gái này... cứu cô sao??
Hứa Á Nhan nhìn Hứa Sơ Sơ, trừng mắt hỏi:
- Mày làm cái gì vậy? Bỏ tay tao ra!
Hứa Sơ Sơ không thả tay cô ta ra, mà ngược lại càng nắm chặt hơn, lên tiếng:
- Sinh viên mới vào trường đã chơi trò bạo lực học đường? Muốn làm nổi sao? Sao lại ăn hiếp bạn cùng tuổi với mình?
Hứa Á Nhan vùng vẫy muốn tránh khỏi tay Hứa Sơ Sơ nhưng mãi không làm được, tức giận nói:
- Tao làm gì liên quan thá gì đến mày, mau thả tay tao ra!
Hứa Sơ Sơ cười nhếch môi, một tay cầm chai nhựa của cô đưa lên, gõ mạnh một phát vào đầu Hứa Á Nhan, khiến cô ta đau đớn hét lên, rồi ôm đầu lùi ra sau. Đám con gái thấy thế liền đỡ lấy người Hứa Á Nhan, không để cô ta ngã xuống đất!
Chai nhựa trên tay Hứa Sơ Sơ bị méo đi nghiêm trọng, không khó để thấy cô dùng bao nhiêu lực mới khiến nó thành như thế!
Hứa Sơ Sơ nhìn cô gái trước mặt, lên tiếng nói:
- Đừng ăn nói xấc láo như vậy! Tôi là đàn chị của em đấy, cô gái!
Hứa Á Nhan tức giận vùng lên, trên trán nổi lên một mảng đỏ, khiến cô ta đau đớn không thôi, la hét:
- Mày là đàn chị thì sao, đàn chị thì được phép đánh tao à? Mày biết tao là ai không?
Hứa Sơ Sơ nhìn bộ dạng không sợ ai đó của Hứa Á Nhan, hỏi thử:
- Em là ai? Nói nghe xem nào?
Hứa Á Nhan đột nhiên cười, đáp:
- Tao là nhị tiểu thư nhà họ Hứa! Hứa Á Nhan, ba tao là Hứa Thanh, là một trong những người đứng đầu của Hứa gia đấy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.