Chương 126: Họ Hàng!
PJH
11/09/2019
Hai chữ "Hứa gia" lọt vào tai Hứa Sơ Sơ,
làm cô nhíu mày. Hứa Á Nhan... là con của một trong các tộc
trưởng của Hứa gia sao?
"...."
Cái quái gì vậy? Con nhỏ này... cùng họ hàng với cô hả?
Hứa Thanh là ông nào? Cô đã từng gặp chưa nhỉ? Ông ta có quyền lực thế nào mà Hứa Á Nhan lại hống hách đến thế này? Còn dám làm ra loại chuyện bắt nạt học sinh ở trường?
Hứa Á Nhan nhìn Hứa Sơ Sơ, thấy cô im lặng, liền nghĩ là cô sợ, cười lớn lên tiếng:
- Thế nào? Mày sợ rồi đúng không? Hứa gia là gia tộc lớn nhất Bắc Kinh này đấy, mày đụng vào tao, mày chết chắc rồi!
Hứa Sơ Sơ nghe giọng nói của Hứa Á Nhan, biết cô ta đắc ý thế nào, liền nói:
- Hứa Thanh? Cha của em chắc chưa bao giờ nói chuyện dòng họ cho em nghe nhỉ? Mới để em lớn lối trước mặt tôi thế này!
Hứa Á Nhan vểnh môi, hét:
- Mày là ai chứ? Sao tao không được lớn lối trước mặt mày, đừng tưởng là đàn chị thì ngon, tao.......
Thế nhưng lời chưa kịp nói xong của cô ta đột nhiên im bặt, Hứa Sơ Sơ chạy đến, đạp ngay một phát vào bụng Hứa Á Nhan, khiến cô ta bay thẳng ra đằng sau, lút vào trong đám cây cỏ bên bờ tường!
Hứa Sơ Sơ cười, vuốt mái tóc lên tiếng:
- Kẻ không biết không có tội, nhưng mà.... kẻ không biết lại còn lớn lối như mình biết hết, thì đáng tội lắm. Hứa Thanh không dạy được em, thì tôi sẽ dạy em hôm nay vậy!
Hứa Á Thanh bị đống lá cây bao quanh, hét lên ầm ĩ, cô ta lớn tiếng nói:
- Đánh cô ta cho tao!!!!!!!!!!
Đám con gái đứng nãy giờ vừa nghe tiếng của Hứa Á Nhan liền xông về phía Hứa Sơ Sơ, tung ra những chiêu mèo cào, loạn xa đánh vào người cô!
Hứa Sơ Sơ cười lạnh, nhanh chóng thoát hết tất cả, tay chân chuyển động linh hoạt, sau một lúc, đám con gái cũng nằm rạp dưới đất, đau đớn ôm người!
Võ công của cô không cao, nhưng cũng không phải là loại chó cào, mèo cào nhé!!! Muốn đánh cô, đợi mấy năm nữa đi!!
Hứa Á Nhan lúc này mới thoát khỏi được đám bụi cây, cô ta nhìn đám con gái nằm rạp dưới đất, trừng mắt nhìn Hứa Sơ Sơ không bị gì, cơn tức như xông thẳng lên não.
Cô ta nhìn qua bên cạnh, liền cúi xuống cầm lấy một khúc cây to, rồi chạy ngay về phía Hứa Sơ Sơ, muốn đánh cô!
Hứa Sơ Sơ một tay chụp gọn khúc gỗ lại, cái tay khác nắm lấy cổ áo Hứa Á Nhan, xoay người dồn cô ta vào bờ tường phía sau, lên tiếng:
- Thế nào? Chơi tay không không được, chơi đông người cũng không được, nên muốn chơi dùng vũ khí, đúng không?
Hứa Á Nhan bị ép vào bờ tường, cánh tay đột nhiên bị bóp chặt, khiến cô ta đau đớn buông khúc gỗ ra, hét lên:
- AAAAAA!
Hứa Sơ Sơ nắm chặt cổ áo Hứa Á Nhan, khiến cổ cô ta bị bóp lại, không thở nổi, ánh mắt cô bình thản, nói:
- Rất thích cảm giác ức hiếp kẻ yếu hơn mình sao? Có muốn tôi cho em nếm thử cảm giác y hệt?
Càng nói, tay Hứa Sơ Sơ càng dùng lực, khiến Hứa Á Nhan ngửa cổ lên trời, há miệng phát không ra tiếng, tựa như hô hấp bị dồn nén mà nét mặt cũng đỏ như quả táo chín.
Ngay lúc này, đột nhiên một giọng nói vang lên, cắt ngang việc làm của Hứa Sơ Sơ:
- Này, các em đang làm gì vậy!
Một người đàn ông mang bộ đồ thể dục đứng phía xa, nhìn đám con gái nằm ngổn ngang trên sân, cách không xa là một đứa khác đang quỳ ngẩn ngơ nhìn, và đặc biệt là... hình ảnh Hứa Sơ Sơ đang bóp cổ Hứa Á Nhan!
Thấy sắc mặt Hứa Á Nhanh không tốt, ông ta liền la lên:
- Em kia, mau thả tay ra!! - Vừa nói ông ấy vừa cầm một cây nhỏ đi tới, chỉ chỉ về phía Hứa Sơ Sơ!
Hứa Sơ Sơ nhìn thầy thể dục, rồi nhìn lại Hứa Á Nhan, quyết định buông tay ra.
Hứa Á Nhan như con mực sống, trượt dài xuống dưới đất, xụi lơ, cố há miệng thật to để lấy lại không khí!
Cô gái đang quỳ kia chứng kiến tất cả, trong khoảnh khắc nhìn Hứa Sơ Sơ đứng cao ngất mỉm cười, nụ cười đó làm cô run rẩy, nổi lên tầng da gà mỏng, miệng.... không tự chủ nuốt một ngụm nước bọt...
"...."
Cái quái gì vậy? Con nhỏ này... cùng họ hàng với cô hả?
Hứa Thanh là ông nào? Cô đã từng gặp chưa nhỉ? Ông ta có quyền lực thế nào mà Hứa Á Nhan lại hống hách đến thế này? Còn dám làm ra loại chuyện bắt nạt học sinh ở trường?
Hứa Á Nhan nhìn Hứa Sơ Sơ, thấy cô im lặng, liền nghĩ là cô sợ, cười lớn lên tiếng:
- Thế nào? Mày sợ rồi đúng không? Hứa gia là gia tộc lớn nhất Bắc Kinh này đấy, mày đụng vào tao, mày chết chắc rồi!
Hứa Sơ Sơ nghe giọng nói của Hứa Á Nhan, biết cô ta đắc ý thế nào, liền nói:
- Hứa Thanh? Cha của em chắc chưa bao giờ nói chuyện dòng họ cho em nghe nhỉ? Mới để em lớn lối trước mặt tôi thế này!
Hứa Á Nhan vểnh môi, hét:
- Mày là ai chứ? Sao tao không được lớn lối trước mặt mày, đừng tưởng là đàn chị thì ngon, tao.......
Thế nhưng lời chưa kịp nói xong của cô ta đột nhiên im bặt, Hứa Sơ Sơ chạy đến, đạp ngay một phát vào bụng Hứa Á Nhan, khiến cô ta bay thẳng ra đằng sau, lút vào trong đám cây cỏ bên bờ tường!
Hứa Sơ Sơ cười, vuốt mái tóc lên tiếng:
- Kẻ không biết không có tội, nhưng mà.... kẻ không biết lại còn lớn lối như mình biết hết, thì đáng tội lắm. Hứa Thanh không dạy được em, thì tôi sẽ dạy em hôm nay vậy!
Hứa Á Thanh bị đống lá cây bao quanh, hét lên ầm ĩ, cô ta lớn tiếng nói:
- Đánh cô ta cho tao!!!!!!!!!!
Đám con gái đứng nãy giờ vừa nghe tiếng của Hứa Á Nhan liền xông về phía Hứa Sơ Sơ, tung ra những chiêu mèo cào, loạn xa đánh vào người cô!
Hứa Sơ Sơ cười lạnh, nhanh chóng thoát hết tất cả, tay chân chuyển động linh hoạt, sau một lúc, đám con gái cũng nằm rạp dưới đất, đau đớn ôm người!
Võ công của cô không cao, nhưng cũng không phải là loại chó cào, mèo cào nhé!!! Muốn đánh cô, đợi mấy năm nữa đi!!
Hứa Á Nhan lúc này mới thoát khỏi được đám bụi cây, cô ta nhìn đám con gái nằm rạp dưới đất, trừng mắt nhìn Hứa Sơ Sơ không bị gì, cơn tức như xông thẳng lên não.
Cô ta nhìn qua bên cạnh, liền cúi xuống cầm lấy một khúc cây to, rồi chạy ngay về phía Hứa Sơ Sơ, muốn đánh cô!
Hứa Sơ Sơ một tay chụp gọn khúc gỗ lại, cái tay khác nắm lấy cổ áo Hứa Á Nhan, xoay người dồn cô ta vào bờ tường phía sau, lên tiếng:
- Thế nào? Chơi tay không không được, chơi đông người cũng không được, nên muốn chơi dùng vũ khí, đúng không?
Hứa Á Nhan bị ép vào bờ tường, cánh tay đột nhiên bị bóp chặt, khiến cô ta đau đớn buông khúc gỗ ra, hét lên:
- AAAAAA!
Hứa Sơ Sơ nắm chặt cổ áo Hứa Á Nhan, khiến cổ cô ta bị bóp lại, không thở nổi, ánh mắt cô bình thản, nói:
- Rất thích cảm giác ức hiếp kẻ yếu hơn mình sao? Có muốn tôi cho em nếm thử cảm giác y hệt?
Càng nói, tay Hứa Sơ Sơ càng dùng lực, khiến Hứa Á Nhan ngửa cổ lên trời, há miệng phát không ra tiếng, tựa như hô hấp bị dồn nén mà nét mặt cũng đỏ như quả táo chín.
Ngay lúc này, đột nhiên một giọng nói vang lên, cắt ngang việc làm của Hứa Sơ Sơ:
- Này, các em đang làm gì vậy!
Một người đàn ông mang bộ đồ thể dục đứng phía xa, nhìn đám con gái nằm ngổn ngang trên sân, cách không xa là một đứa khác đang quỳ ngẩn ngơ nhìn, và đặc biệt là... hình ảnh Hứa Sơ Sơ đang bóp cổ Hứa Á Nhan!
Thấy sắc mặt Hứa Á Nhanh không tốt, ông ta liền la lên:
- Em kia, mau thả tay ra!! - Vừa nói ông ấy vừa cầm một cây nhỏ đi tới, chỉ chỉ về phía Hứa Sơ Sơ!
Hứa Sơ Sơ nhìn thầy thể dục, rồi nhìn lại Hứa Á Nhan, quyết định buông tay ra.
Hứa Á Nhan như con mực sống, trượt dài xuống dưới đất, xụi lơ, cố há miệng thật to để lấy lại không khí!
Cô gái đang quỳ kia chứng kiến tất cả, trong khoảnh khắc nhìn Hứa Sơ Sơ đứng cao ngất mỉm cười, nụ cười đó làm cô run rẩy, nổi lên tầng da gà mỏng, miệng.... không tự chủ nuốt một ngụm nước bọt...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.