Chương 266: Quá Khứ Mạnh Huyền Chân! (2)
PJH
15/09/2019
Kể từ ngày hôm đó, cứ mỗi lần đi ngang
qua, trong vô tình mà hữu ý, xuất hiện những món quà nho nhỏ,
làm ấm bụng cậu bé nhỏ sĩ diện.
Dần theo thời gian, Thời Cảnh Thường và Mạnh Huyền Chân cũng chơi thân với nhau hơn. Sau đó mới biết, Mạnh Huyền Chân là một đứa trẻ ở cô nhi viện, vì trốn ra ngoài đi tìm cha mẹ ruột mà lạc đường, cuối cùng trở thành ăn xin lang thang nơi đầu đường xó chợ.
Thời Bạc Na thấy vậy, đã đồng ý nhận nuôi cậu, để cậu ở cùng với mình.
Một khoảng thời gian sống ở Thượng Hải, nơi phố thị phồn hoa rốt cuộc cũng rút đi sinh lực của cô. Không còn đủ khả năng chống đỡ, Thời Bạc Na đã dẫn theo Thời Cảnh Thường và Mạnh Huyền Chân chuyển chỗ, đến Bắc Kinh xa xôi.
Ở nơi đây, cô lại tìm một công việc mới, bắt đầu một cuộc sống mới, bận rộn với việc chăm sóc 2 đứa trẻ chưa đến tuổi vị thành niên.
Điều làm cô vui vẻ, là mỗi ngày đều được ở cạnh con trai của cô, luôn thấy nó cười, và hạnh phúc khi nghe tiếng "Mẹ ơi" từ khuôn miệng nhỏ nhắn của nó phát ra.
Mạnh Huyền Chân cũng được Thời Bạc Na yêu thương và chăm sóc hết mực, cả một nhà ba người, ấm áo sống qua ngày.
Cho đến khi, Thời Bạc Na tìm được công việc mới, với một mức lương cao ngất ngưỡng và đảm bảo được tương lai cuộc sống sau này của ba mẹ con cô sẽ ổn định hơn. Cô đã quyết định đến Hà gia làm việc.
Sáng đi sớm, tối về muộn, dần dần,sự xuất hiện của cô ở nhà ngày một ít, làm Mạnh Huyền Chân và Thời Cảnh Thường phải bắt đầu cuộc sống tự lập không dựa dẫm vào mẹ.
Cả hai bắt đầu tự nấu ăn, giặt đồ, rửa bát. Tuy có chút vụng về, nhưng công việc trong nhà vẫn làm rất gọn gàng.
Hai cậu đều có năng khiếu về học tập thế nên thành tích vẫn luôn tốt, không đáng ở Thời Bác Na phải bận tâm.
Thế nhưng, thời gian Thời Bạc Na xuất hiện ở nhà lại càng ngày càng bị rút ngắn đi, có đêm thậm chí cô còn không về nhà, lại có tuần chỉ về nhà 1 lần.
Những bữa cơm, những lời chào hỏi, những tiếng cười, dần biến mất hoàn toàn trong ngôi nhà nhỏ, thay vào đó là sự lạnh lẽo cô độc hiếm thấy.
Vào một ngày, Thời Bạc Na trở về nhà, trong bộ dạng như sắp chết, cô ho ra máu và sốt cao hàng giờ.
Mạnh Huyền Chân và Thời Cảnh Thường lúc đó mới chỉ 10 tuổi, cả hai đều không có năng lực để giúp được gì, vậy nên đã khóc nằm bên cạnh Thời Bạc Na rất nhiều, cứ tưởng cô đã chết đi.
Cho đến ngày hôm sau, một người bác sĩ đã đến nhà, và nghe nói ông ta làm theo lệnh theo một người khác đến chữa bệnh cho Thời Bạc Na.
Cô bị mắc chứng nhiễm độc hóa học, không thể chữa được. Với trình độ y học thời đó, mặc dù cao đến đâu cũng không có khả năng chữa được.
Huống hồ, Thời Bạc Na còn làm trong Hà gia, với trình độ y học bậc cao nhất, còn lắc đầu tự chịu số phận.
Cô tự biết thân biết phận, nên cố gắng làm việc hơn, chỉ mong có một khoản tiền đủ để hai đứa con trai tội nghiệp của cô sống nốt quãng đời còn lại.
Bằng việc... thử nghiệm một loại thuốc.... có tên là Aging drugs...
Dần theo thời gian, Thời Cảnh Thường và Mạnh Huyền Chân cũng chơi thân với nhau hơn. Sau đó mới biết, Mạnh Huyền Chân là một đứa trẻ ở cô nhi viện, vì trốn ra ngoài đi tìm cha mẹ ruột mà lạc đường, cuối cùng trở thành ăn xin lang thang nơi đầu đường xó chợ.
Thời Bạc Na thấy vậy, đã đồng ý nhận nuôi cậu, để cậu ở cùng với mình.
Một khoảng thời gian sống ở Thượng Hải, nơi phố thị phồn hoa rốt cuộc cũng rút đi sinh lực của cô. Không còn đủ khả năng chống đỡ, Thời Bạc Na đã dẫn theo Thời Cảnh Thường và Mạnh Huyền Chân chuyển chỗ, đến Bắc Kinh xa xôi.
Ở nơi đây, cô lại tìm một công việc mới, bắt đầu một cuộc sống mới, bận rộn với việc chăm sóc 2 đứa trẻ chưa đến tuổi vị thành niên.
Điều làm cô vui vẻ, là mỗi ngày đều được ở cạnh con trai của cô, luôn thấy nó cười, và hạnh phúc khi nghe tiếng "Mẹ ơi" từ khuôn miệng nhỏ nhắn của nó phát ra.
Mạnh Huyền Chân cũng được Thời Bạc Na yêu thương và chăm sóc hết mực, cả một nhà ba người, ấm áo sống qua ngày.
Cho đến khi, Thời Bạc Na tìm được công việc mới, với một mức lương cao ngất ngưỡng và đảm bảo được tương lai cuộc sống sau này của ba mẹ con cô sẽ ổn định hơn. Cô đã quyết định đến Hà gia làm việc.
Sáng đi sớm, tối về muộn, dần dần,sự xuất hiện của cô ở nhà ngày một ít, làm Mạnh Huyền Chân và Thời Cảnh Thường phải bắt đầu cuộc sống tự lập không dựa dẫm vào mẹ.
Cả hai bắt đầu tự nấu ăn, giặt đồ, rửa bát. Tuy có chút vụng về, nhưng công việc trong nhà vẫn làm rất gọn gàng.
Hai cậu đều có năng khiếu về học tập thế nên thành tích vẫn luôn tốt, không đáng ở Thời Bác Na phải bận tâm.
Thế nhưng, thời gian Thời Bạc Na xuất hiện ở nhà lại càng ngày càng bị rút ngắn đi, có đêm thậm chí cô còn không về nhà, lại có tuần chỉ về nhà 1 lần.
Những bữa cơm, những lời chào hỏi, những tiếng cười, dần biến mất hoàn toàn trong ngôi nhà nhỏ, thay vào đó là sự lạnh lẽo cô độc hiếm thấy.
Vào một ngày, Thời Bạc Na trở về nhà, trong bộ dạng như sắp chết, cô ho ra máu và sốt cao hàng giờ.
Mạnh Huyền Chân và Thời Cảnh Thường lúc đó mới chỉ 10 tuổi, cả hai đều không có năng lực để giúp được gì, vậy nên đã khóc nằm bên cạnh Thời Bạc Na rất nhiều, cứ tưởng cô đã chết đi.
Cho đến ngày hôm sau, một người bác sĩ đã đến nhà, và nghe nói ông ta làm theo lệnh theo một người khác đến chữa bệnh cho Thời Bạc Na.
Cô bị mắc chứng nhiễm độc hóa học, không thể chữa được. Với trình độ y học thời đó, mặc dù cao đến đâu cũng không có khả năng chữa được.
Huống hồ, Thời Bạc Na còn làm trong Hà gia, với trình độ y học bậc cao nhất, còn lắc đầu tự chịu số phận.
Cô tự biết thân biết phận, nên cố gắng làm việc hơn, chỉ mong có một khoản tiền đủ để hai đứa con trai tội nghiệp của cô sống nốt quãng đời còn lại.
Bằng việc... thử nghiệm một loại thuốc.... có tên là Aging drugs...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.