Chương 267: Quá Khứ Mạnh Huyền Chân! (3)
PJH
15/09/2019
Việc sử dụng thuốc đã làm Thời Bạc Na
vốn yếu ngày càng yếu hơn, lúc đầu thuốc sử dụng rất tốt,
nhưng sau dần các tác dụng phụ đã xảy đến, làm cô không thể
chống đỡ được nữa.
Sức khỏe ngày một yếu đi, nhưng Thời Bạc Na vẫn phải làm việc cật lực. Liên tục rút máu để xét nghiệm, hoàn thành các bản báo cáo nhận xét một cách nhanh chóng.
Cứ như vậy 2 tuần đã qua đi. Vào một ngày lễ, Thời Cảnh Thường và Mạnh Huyền Chân được nghỉ học, vì hai cậu đòi đi chơi mà cô lại bận việc không thể trông nom được, thế là Thời Bạc Na đã mang theo hai cậu đến nơi làm việc của mình - Hà gia!
Ngày hôm đó, bầu trời vô cùng trong xanh, Thời Cảnh Thường và Mạnh Huyền Chân chạy đua nhau trong vườn nhà họ Hà. Trong lúc trốn tìm lại bất ngờ nghe được một cuộc đối thoại:
- Mọi chuyện đã xong hết chưa? Tối nay đúng vào lúc bắn pháo hoa, chúng ta sẽ tiến hành.
Thời Cảnh Thường nghe tiếng một người đàn ông, anh ngước đầu lên, thì thấy hai người đang mặc quân phục, một người là Hứa Mạnh Trưởng lúc còn trẻ, một người mang đồ hầu nhà Hà gia!
Đó là lần đầu tiên, Thời Cảnh Thường bắt gặp Hứa Mạnh Trưởng, cũng là lần duy nhất, anh hối hận vì đã bỏ qua cho ông ta.
- Được rồi, giải quyết tất cả một cách nhanh gọn lẹ, phải xong sau khi bắn pháo hoa, không được để sót một ai, nghe rõ chưa!
Đúng lúc đang nghe lén, Mạnh Huyền Chân ở đằng sau vồ lấy Thời Cảnh Thường, hô lên:
- Tìm được cậu rồi, Cảnh Thường!
Hứa Mạnh Trưởng và người đàn ông giật mình nhìn qua nhưng sau khi phát hiện là hai đứa trẻ con, họ liền thở phào nhẹ nhõm, rồi chia nhau rời đi.
Thời Cảnh Thường nhìn theo, ánh mắt trong vô tình chạm với Hứa Mạnh Trưởng, từ lúc đó, anh đã không biết, hai người sẽ còn gặp lại nhau một lần nữa....
Đêm hôm đó, khi Mạnh Huyền Chân và Thời Cảnh Thường đang chơi và chuẩn bị cho màn bắn pháo hoa thì Thời Bạc Na bỗng nhiên xuất hiện.
Cô túm lấy hai cậu, giấu vào trong một góc cây, nói:
- Cảnh Thường, Huyền Chân, hai đứa ở đây, đừng chạy ra ngoài nhé! Một lát nữa bắn pháo hoa xong, hãy theo con đường nhỏ phía sau chạy ra, tuyệt đối đừng để ai bắt gặp, có biết không?
Thời Cảnh Thường nhìn cô, nhíu mày hỏi:
- Sao phải trốn ở đây xem pháo hoa hả mẹ, bọn con ra kia xem không được sao?
Thời Bạc Na cười gượng, chỉ tay lên trời, đáp:
- Cảnh Thường, ở đây sẽ xem pháo hoa đẹp hơn, con nhìn lên trời xem, có rộng không? Ngồi ở đây, sẽ thấy được mọi pháo hoa từ nhiều phía, sẽ thích hơn chứ, đúng không nào?
Mạnh Huyền Chân cười ngốc nghếch, nhìn theo lên trời, nói:
- Phải đó, Cảnh Thường, ở chỗ này nhìn lên thấy trời rộng biết bao!
Thời Bạc Na mỉm cười nhìn hai cậu, trong phút chốc,nước mắt như trào ra, nhưng nhanh chóng bị nuốt ngược trở lại.
Cô vuốt đầu hai cậu, nói:
- Được rồi, hai đứa, nghe mẹ nói, một lát xem pháo hoa, phải hết sức im lặng. Đừng có la lớn, sẽ ảnh hưởng đến người khác xem, biết chưa?
- Còn nữa, khi xem pháo hoa, các con phải nhìn lên trời, đừng rời mắt, nếu không nó sẽ không xuất hiện đâu, có biết không?
Thời Bạc Na nhìn Thời Cảnh Thường và Mạnh Huyền Chân, cô nhướn người ôm lấy hai cậu, lên tiếng:
- Hãy nhớ, mẹ luôn yêu các con, những điều mẹ làm bây giờ là mong muốn hai đứa có một cuộc sống tốt hơn mẹ! Hãy sống cả phần của mẹ nhé!
Thời Cảnh Thường ôm lấy cô, hỏi ngược lại:
- Mẹ, mẹ nói gì vậy?
Thời Bạc Na hít mũi, cô nén đi giọt nước mắt sắp rơi xuống, buông hai cậu ra, nói:
- Một lát xem pháo hoa, hứa với mẹ, dù có chuyện gì cũng không được nhìn xuống, phải luôn nhìn lên trời, biết không? Dù có nghe thấy gì, cũng không được nhìn, móc nghéo nào!
Thời Cảnh Thường và Mạnh Huyền Chân nhìn nhau, cuối cùng cũng đan tay vào vào tay cô.
Thời Bạc Na nhìn đồng hồ, chỉ còn vài giây nữa, cô nhìn sâu Thời Cảnh Thường một cái, hôn lên trán cậu, rồi chạy đi.
Lần đó, Thời Cảnh Thường và Mạnh Huyền Chân... đã không thấy cô quay trở về!
Sức khỏe ngày một yếu đi, nhưng Thời Bạc Na vẫn phải làm việc cật lực. Liên tục rút máu để xét nghiệm, hoàn thành các bản báo cáo nhận xét một cách nhanh chóng.
Cứ như vậy 2 tuần đã qua đi. Vào một ngày lễ, Thời Cảnh Thường và Mạnh Huyền Chân được nghỉ học, vì hai cậu đòi đi chơi mà cô lại bận việc không thể trông nom được, thế là Thời Bạc Na đã mang theo hai cậu đến nơi làm việc của mình - Hà gia!
Ngày hôm đó, bầu trời vô cùng trong xanh, Thời Cảnh Thường và Mạnh Huyền Chân chạy đua nhau trong vườn nhà họ Hà. Trong lúc trốn tìm lại bất ngờ nghe được một cuộc đối thoại:
- Mọi chuyện đã xong hết chưa? Tối nay đúng vào lúc bắn pháo hoa, chúng ta sẽ tiến hành.
Thời Cảnh Thường nghe tiếng một người đàn ông, anh ngước đầu lên, thì thấy hai người đang mặc quân phục, một người là Hứa Mạnh Trưởng lúc còn trẻ, một người mang đồ hầu nhà Hà gia!
Đó là lần đầu tiên, Thời Cảnh Thường bắt gặp Hứa Mạnh Trưởng, cũng là lần duy nhất, anh hối hận vì đã bỏ qua cho ông ta.
- Được rồi, giải quyết tất cả một cách nhanh gọn lẹ, phải xong sau khi bắn pháo hoa, không được để sót một ai, nghe rõ chưa!
Đúng lúc đang nghe lén, Mạnh Huyền Chân ở đằng sau vồ lấy Thời Cảnh Thường, hô lên:
- Tìm được cậu rồi, Cảnh Thường!
Hứa Mạnh Trưởng và người đàn ông giật mình nhìn qua nhưng sau khi phát hiện là hai đứa trẻ con, họ liền thở phào nhẹ nhõm, rồi chia nhau rời đi.
Thời Cảnh Thường nhìn theo, ánh mắt trong vô tình chạm với Hứa Mạnh Trưởng, từ lúc đó, anh đã không biết, hai người sẽ còn gặp lại nhau một lần nữa....
Đêm hôm đó, khi Mạnh Huyền Chân và Thời Cảnh Thường đang chơi và chuẩn bị cho màn bắn pháo hoa thì Thời Bạc Na bỗng nhiên xuất hiện.
Cô túm lấy hai cậu, giấu vào trong một góc cây, nói:
- Cảnh Thường, Huyền Chân, hai đứa ở đây, đừng chạy ra ngoài nhé! Một lát nữa bắn pháo hoa xong, hãy theo con đường nhỏ phía sau chạy ra, tuyệt đối đừng để ai bắt gặp, có biết không?
Thời Cảnh Thường nhìn cô, nhíu mày hỏi:
- Sao phải trốn ở đây xem pháo hoa hả mẹ, bọn con ra kia xem không được sao?
Thời Bạc Na cười gượng, chỉ tay lên trời, đáp:
- Cảnh Thường, ở đây sẽ xem pháo hoa đẹp hơn, con nhìn lên trời xem, có rộng không? Ngồi ở đây, sẽ thấy được mọi pháo hoa từ nhiều phía, sẽ thích hơn chứ, đúng không nào?
Mạnh Huyền Chân cười ngốc nghếch, nhìn theo lên trời, nói:
- Phải đó, Cảnh Thường, ở chỗ này nhìn lên thấy trời rộng biết bao!
Thời Bạc Na mỉm cười nhìn hai cậu, trong phút chốc,nước mắt như trào ra, nhưng nhanh chóng bị nuốt ngược trở lại.
Cô vuốt đầu hai cậu, nói:
- Được rồi, hai đứa, nghe mẹ nói, một lát xem pháo hoa, phải hết sức im lặng. Đừng có la lớn, sẽ ảnh hưởng đến người khác xem, biết chưa?
- Còn nữa, khi xem pháo hoa, các con phải nhìn lên trời, đừng rời mắt, nếu không nó sẽ không xuất hiện đâu, có biết không?
Thời Bạc Na nhìn Thời Cảnh Thường và Mạnh Huyền Chân, cô nhướn người ôm lấy hai cậu, lên tiếng:
- Hãy nhớ, mẹ luôn yêu các con, những điều mẹ làm bây giờ là mong muốn hai đứa có một cuộc sống tốt hơn mẹ! Hãy sống cả phần của mẹ nhé!
Thời Cảnh Thường ôm lấy cô, hỏi ngược lại:
- Mẹ, mẹ nói gì vậy?
Thời Bạc Na hít mũi, cô nén đi giọt nước mắt sắp rơi xuống, buông hai cậu ra, nói:
- Một lát xem pháo hoa, hứa với mẹ, dù có chuyện gì cũng không được nhìn xuống, phải luôn nhìn lên trời, biết không? Dù có nghe thấy gì, cũng không được nhìn, móc nghéo nào!
Thời Cảnh Thường và Mạnh Huyền Chân nhìn nhau, cuối cùng cũng đan tay vào vào tay cô.
Thời Bạc Na nhìn đồng hồ, chỉ còn vài giây nữa, cô nhìn sâu Thời Cảnh Thường một cái, hôn lên trán cậu, rồi chạy đi.
Lần đó, Thời Cảnh Thường và Mạnh Huyền Chân... đã không thấy cô quay trở về!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.