Chương 64: Rốt Cuộc Phải Nói Bao Nhiêu Lần Nữa,
PJH
08/09/2019
Hứa Sơ Sơ có chút tức giận, cô nhìn lại
hộp cơm, mím môi đóng nắp hộp lại. Cơm này... là cô nấu một
nửa đấy....
Vo gạo, băm thịt, nếm canh, đều là cô làm cả đấy.Tuy mỗi món làm một ít nhưng,,, cũng là cô bỏ sức ra làm mà!
Thời Cảnh Thường mà không ăn, cô nấu ra có ý nghĩa gì chứ??
Nghĩ nghĩ, Hứa Sơ Sơ để hộp cơm sát vào bàn Thời Cảnh Thường, sau đó đi lại chỗ ghế ngồi, rót nước trà trên bàn ra uống. Trong lòng thầm nghĩ, thôi vậy, đợi chú ấy về rồi ăn cũng được.
Nhưng điều cô không ngờ tới, chính là cuộc họp lại diễn ra rất lâu, lâu đến nỗi Hứa Sơ Sơ đợi đến ngủ quên lúc nào không hay!
Lúc cô giật mình tỉnh giấc, nhìn quanh Thời Cảnh Thường vẫn chưa trở lại, cô nhíu mày nhìn đồng hồ, trời ạ, 3h chiều rồi!!
Nhân viên công ty này có phải là họp đến chết luôn rồi không? Hay ngày mai là ngày tận thế, vậy nên hôm nay họp hết để không nuối tiếc công việc?? Một cuộc họp kéo dài 3 tiếng, điên thật rồi!
Nghĩ nghĩ, Hứa Sơ Sơ đứng dậy, cô rời ghế muốn đi ra ngoài, phải tìm Thời Cảnh Thường thôi, buổi sáng đã không ăn sáng, nếu buổi trưa mà cũng không ăn, thật sự sẽ có chuyện lớn đấy!
Khi Hứa Sơ Sơ mở cánh cửa định bước ra, thì cô liền thấy Thời Cảnh Thường đang đi vào, bất chợt thốt lên tiếng:
- Chú!!
Thời Cảnh Thường đang nói chuyện với thư ký Vĩ, nghe tiếng gọi liền quay lại nhìn cô, nhưng không đáp lại.
Hứa Sơ Sơ: "..."
Có cảm giác mình bị bơ nặng!!!
Thời Cảnh Thường nói gì đó với người bên cạnh, xong anh ta cầm theo tài liệu rời đi sang một hướng khác. Còn Thời Cảnh Thường thì đút tay vào túi quần đi về phía Hứa Sơ Sơ.
Anh mở cửa bước vào, nhìn cô hỏi:
- Sao cháu vẫn còn ở đây? Không phải lúc nãy chú bảo cháu về trước à?
Hứa Sơ Sơ nhíu mày, đáp:
- Có một câu sao chú hỏi hoài vậy? Cháu ở đây đợi chú về ăn cơm!
Thời Cảnh Thường đi về phía bàn, nhìn hộp cơm ngự trị trên đó, lên tiếng:
- Không lẽ, cháu đợi chú từ lúc đó đến giờ sao? Chỉ để nhắc chú ăn cơm?
Hứa Sơ Sơ vểnh môi, hơi kiêu ngạo trả lời:
- Đúng vậy, chú nên thấy cảm động đi! Cháu đợi chú lâu như vậy để chắc chắn rằng chú sẽ ăn cơm đấy! Không ăn cơm trưa, rất có hại cho bao tử, chú không biết à?
Thời Cảnh Thường nhìn cô một lúc, sau đó lên tiếng:
- Được, chú biết rồi, một lát chú sẽ ăn, cháu về đi!
Hứa Sơ Sơ nhăn mày, kháng nghị:
- Sao chú cứ đuổi cháu về vậy? Chú muốn lát mới ăn, một lát là khi nào, chú định để đến tối ăn tối luôn một lần à? Tiết kiệm tiền ăn sao?
Thời Cảnh Thường lấy tập tài liệu bên góc ra, cúi đầu làm việc, không trả lời Hứa Sơ Sơ.
Thấy vậy, cô chống hai tay lên bàn, nhìn Thời Cảnh Thường hỏi lớn:
- Rốt cuộc là chú đang trốn tránh cái gì? Sao cháu thấy chú muốn tránh mặt cháu vậy???
Thời Cảnh Thường mím môi, vẫn không ngẩng đầu nhìn cô, chính anh cũng không biết anh đang trốn tránh cái gì, chỉ là... không thể nào đối diện với cô như lúc trước được, nhất là sau những hành động bộc phát đêm qua.
Hứa Sơ Sơ bặm môi, cô nghĩ nghĩ một chút, rồi quyết định nói:
- Cháu thích chú!
Một câu này hiển nhiên làm Thời Cảnh Thường cứng người, anh cuối cùng cũng ngước mặt lên, nhìn Hứa Sơ Sơ, thấy đôi mắt cô nghiên túc, lại không chủ động mà dời tầm mắt, lên tiếng:
- Sơ Sơ, đừng làm loạn nữa, về nhà đi!
Nói rồi, anh đứng lên, như muốn đem Hứa Sơ Sơ đẩy ra ngoài, thế nhưng cô như đoán được chuyện đó, liền bắt tay anh lại, nhíu mày nói:
- Cháu thích chú! Thích chết đi được, thích tới nỗi đêm nào cũng muốn mơ về chú, lúc nào cũng muốn gặp chú, cũng muốn nói chuyện với chú.... chú trốn tránh cái đó sao? Cháu nói như vậy suốt 15 năm rồi, rốt cuộc phải nói bao nhiêu lần nữa, chú mới chịu thích cháu đây??
Vo gạo, băm thịt, nếm canh, đều là cô làm cả đấy.Tuy mỗi món làm một ít nhưng,,, cũng là cô bỏ sức ra làm mà!
Thời Cảnh Thường mà không ăn, cô nấu ra có ý nghĩa gì chứ??
Nghĩ nghĩ, Hứa Sơ Sơ để hộp cơm sát vào bàn Thời Cảnh Thường, sau đó đi lại chỗ ghế ngồi, rót nước trà trên bàn ra uống. Trong lòng thầm nghĩ, thôi vậy, đợi chú ấy về rồi ăn cũng được.
Nhưng điều cô không ngờ tới, chính là cuộc họp lại diễn ra rất lâu, lâu đến nỗi Hứa Sơ Sơ đợi đến ngủ quên lúc nào không hay!
Lúc cô giật mình tỉnh giấc, nhìn quanh Thời Cảnh Thường vẫn chưa trở lại, cô nhíu mày nhìn đồng hồ, trời ạ, 3h chiều rồi!!
Nhân viên công ty này có phải là họp đến chết luôn rồi không? Hay ngày mai là ngày tận thế, vậy nên hôm nay họp hết để không nuối tiếc công việc?? Một cuộc họp kéo dài 3 tiếng, điên thật rồi!
Nghĩ nghĩ, Hứa Sơ Sơ đứng dậy, cô rời ghế muốn đi ra ngoài, phải tìm Thời Cảnh Thường thôi, buổi sáng đã không ăn sáng, nếu buổi trưa mà cũng không ăn, thật sự sẽ có chuyện lớn đấy!
Khi Hứa Sơ Sơ mở cánh cửa định bước ra, thì cô liền thấy Thời Cảnh Thường đang đi vào, bất chợt thốt lên tiếng:
- Chú!!
Thời Cảnh Thường đang nói chuyện với thư ký Vĩ, nghe tiếng gọi liền quay lại nhìn cô, nhưng không đáp lại.
Hứa Sơ Sơ: "..."
Có cảm giác mình bị bơ nặng!!!
Thời Cảnh Thường nói gì đó với người bên cạnh, xong anh ta cầm theo tài liệu rời đi sang một hướng khác. Còn Thời Cảnh Thường thì đút tay vào túi quần đi về phía Hứa Sơ Sơ.
Anh mở cửa bước vào, nhìn cô hỏi:
- Sao cháu vẫn còn ở đây? Không phải lúc nãy chú bảo cháu về trước à?
Hứa Sơ Sơ nhíu mày, đáp:
- Có một câu sao chú hỏi hoài vậy? Cháu ở đây đợi chú về ăn cơm!
Thời Cảnh Thường đi về phía bàn, nhìn hộp cơm ngự trị trên đó, lên tiếng:
- Không lẽ, cháu đợi chú từ lúc đó đến giờ sao? Chỉ để nhắc chú ăn cơm?
Hứa Sơ Sơ vểnh môi, hơi kiêu ngạo trả lời:
- Đúng vậy, chú nên thấy cảm động đi! Cháu đợi chú lâu như vậy để chắc chắn rằng chú sẽ ăn cơm đấy! Không ăn cơm trưa, rất có hại cho bao tử, chú không biết à?
Thời Cảnh Thường nhìn cô một lúc, sau đó lên tiếng:
- Được, chú biết rồi, một lát chú sẽ ăn, cháu về đi!
Hứa Sơ Sơ nhăn mày, kháng nghị:
- Sao chú cứ đuổi cháu về vậy? Chú muốn lát mới ăn, một lát là khi nào, chú định để đến tối ăn tối luôn một lần à? Tiết kiệm tiền ăn sao?
Thời Cảnh Thường lấy tập tài liệu bên góc ra, cúi đầu làm việc, không trả lời Hứa Sơ Sơ.
Thấy vậy, cô chống hai tay lên bàn, nhìn Thời Cảnh Thường hỏi lớn:
- Rốt cuộc là chú đang trốn tránh cái gì? Sao cháu thấy chú muốn tránh mặt cháu vậy???
Thời Cảnh Thường mím môi, vẫn không ngẩng đầu nhìn cô, chính anh cũng không biết anh đang trốn tránh cái gì, chỉ là... không thể nào đối diện với cô như lúc trước được, nhất là sau những hành động bộc phát đêm qua.
Hứa Sơ Sơ bặm môi, cô nghĩ nghĩ một chút, rồi quyết định nói:
- Cháu thích chú!
Một câu này hiển nhiên làm Thời Cảnh Thường cứng người, anh cuối cùng cũng ngước mặt lên, nhìn Hứa Sơ Sơ, thấy đôi mắt cô nghiên túc, lại không chủ động mà dời tầm mắt, lên tiếng:
- Sơ Sơ, đừng làm loạn nữa, về nhà đi!
Nói rồi, anh đứng lên, như muốn đem Hứa Sơ Sơ đẩy ra ngoài, thế nhưng cô như đoán được chuyện đó, liền bắt tay anh lại, nhíu mày nói:
- Cháu thích chú! Thích chết đi được, thích tới nỗi đêm nào cũng muốn mơ về chú, lúc nào cũng muốn gặp chú, cũng muốn nói chuyện với chú.... chú trốn tránh cái đó sao? Cháu nói như vậy suốt 15 năm rồi, rốt cuộc phải nói bao nhiêu lần nữa, chú mới chịu thích cháu đây??
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.