Chương 217: Sao Anh Chưa Bao Giờ Nói Yêu Em Nhỉ?
PJH
13/09/2019
Hứa Sơ Sơ lái xe về nhà, lúc mở cửa bước
vào, tự nhiên ngửi thấy mùi thơm bay thoang thoảng xung quanh, cô
liền đi vào bếp xem thử.
Cứ ngỡ là dì Tầm đang nấu thức ăn thế nhưng, Hứa Sơ Sơ lại nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc khác.... chính là Thời Cảnh Thường.
Anh không đeo tạp dề, trên người mang áo sơ mi xanh và quần tây, điều đó chứng tỏ anh mới đi làm về thôi. Hai bên cánh tay áo xăn lên quá một nửa, đồng hồ cũng đã được cởi ra, tránh chạm đến nước.
Đáy lòng chợt nổi lên ngạc nhiên, Hứa Sơ Sơ liếc nhìn đồng hồ trong tay mình, mới có 5h thôi, anh làm gì mà về sớm như vậy? Hơn nữa, đây vẫn còn trong giờ làm của dì Tầm, bà ấy không nấu thức ăn, sao lại là anh nấu chứ?
Càng nghĩ Hứa Sơ Sơ càng thắc mắc, đúng lúc này, Thời Cảnh Thường đã làm xong món canh, sau khi nêm nếm, anh nhấc nồi để xuống bàn, vừa vặn quay đầu nhìn thấy cô đang đứng ngẩn ngơ.
Thấy Hứa Sơ Sơ, Thời Cảnh Thường lên tiếng trước:
- Em về rồi sao?
Cô máy móc gật đầu, đáp:
- Phải, em về rồi! Nhưng mà... sao anh lại ở đây vậy? Còn... nấu ăn nữa? Công ty hôm nay không làm việc sao?
Thời Cảnh Thường hơi cười, trả lời:
- Em hỏi nhiều như vậy, là muốn tôi trả lời câu nào trước? Lại đây, nếm xem thử món canh này tôi nấu thế nào!
Hứa Sơ Sơ cởi áo khoác để sang một bên, cô chầm chậm đi tới, vừa đi vừa nói:
- Trả lời theo trình tự, đầu tiên, anh sao lại ở đây?
Thời Cảnh Thường nhìn Hứa Sơ Sơ đang lại gần, anh cầm vá múc lên một muỗng canh, vừa đáp:
- Tôi về nhà, cái này còn phải hỏi à?
Hứa Sơ Sơ vươn tay vén tóc lên, hơi cúi người kề miệng vào húp nước trong tay anh, lại hỏi:
- Nhưng mà giờ này đâu phải giờ tan ca của công ty, anh trốn việc hả? Ừm.... vừa rồi! Canh rất ngọt!
Thời Cảnh Thường để vá xuống, anh cầm đũa gắp một miếng thịt khác, đưa đến miệng cô, nói tiếp:
- Công ty xong việc rồi. Tôi về sớm nấu ăn cho em, em không vui sao?
Hứa Sơ Sơ nhìn Thời Cảnh Thường, lại há miệng ngậm miếng thịt, nhai nhai thật kĩ, rồi trả lời:
- Không phải, chỉ thắc mắc thôi, em cũng đâu nói em không vui.... thịt ngon lắm, anh có nghề tay trái mà giấu ha?
Thời Cảnh Thường cười cưng chiều nhìn Hứa Sơ Sơ, anh xoay người cô lại, dùng tay tự buộc tóc cho cô.
Hứa Sơ Sơ để mặc anh làm, miệng vẫn còn dư lại hương vị của miếng thịt, cô bỗng cảm thấy nó rất ngọt ngào. Đây có phải là hương vị của tình yêu không?
Được người yêu mình nấu ăn, rồi tự tay đút ăn nữa, hơn thế còn là kẻ đẹp trai, nhà giàu, lắm tiền, cuộc sống này thú vị quá nhỉ?
Thời Cảnh Thường buộc tóc xong cho Hứa Sơ Sơ, anh quay người cô đối diện mình, nhìn một chút, rồi nói:
- Không tệ lắm, đẹp hơn một chút rồi!
Hứa Sơ Sơ nhíu mày, cô vểnh môi:
- Gì đấy? Anh nói cái gì thế? Em thả tóc xấu lắm à?
Thời Cảnh Thường nhìn cô, nghiêng đầu đáp:
- Ừm, xấu lắm! Sau này cứ buộc tóc cao cho đỡ xấu một tí!
Hứa Sơ Sơ há miệng, cô trợn mắt lớn tiếng:
- Này, em xấu gì hả? Thả tóc với cột tóc thì làm thay đổi khuôn mặt em chắc?
Hứa Sơ Sơ quả thực không xấu, nếu nhận xét một cách thẳng thắn, cô còn là một người đẹp nữa! Tính là mỹ nhân, thì cũng có thể chấp nhận, bởi vốn dĩ, cô ấy rất xinh.
Chỉ là Hứa Sơ Sơ hay thả tóc, điều đó khiên cô xinh đẹp một cách thục nữ và dịu dàng, thế nhưng, bởi vì cô luôn tỏ một nét mặt lạnh nhạt, thế nên tóc dài vô tình làm nó u ám, tăng thêm mấy phần lạnh lùng.
Ngược lại, khi Hứa Sơ Sơ để tóc cột cao, cô lại trông rất xinh đẹp, xinh đẹp theo kiểu năng động và đầy sức sống cơ, khuôn mặt lộ rõ những nét hài hòa hoàn hảo, lại vui tươi phù hợp với độ tuổi, hoàn toàn khác với kiểu thả tóc.
Thời Cảnh Thường rất thích cô để tóc dài, nhưng khi thấy cô cột tóc cao, anh lại thích hơn, như thế, cô gái của anh trông càng xinh đẹp, cứ như ánh mặt trời vậy! Một nụ cười tươi của cô, cũng đủ làm anh thấy ấm áp.
Hứa Sơ Sơ thấy anh không trả lời, cứ ngẩn ngơ ngốc nghếch, liền hỏi:
- Lúc trước không phải anh bảo em đẹp sao? Thế nào bây giờ lại nói em xấu?
Thời Cảnh Thường vuốt ve hai bên mai tóc cô, hỏi ngược lại:
- Tôi khen em đẹp lúc nào? Đừng tự luyến thế!
Hứa Sơ Sơ nhíu mày, bất mãn dâng cao, nói:
- Em không tự luyến nhé, chính là cái đêm em đến phòng anh đó, em hỏi anh xem em có đẹp không? Anh đã trả lời rất dứt khoát, em đẹp! Em nhớ rõ ràng mà!
Thời Cảnh Thường đảo mắt, như nhớ ra gì đó, anh chớp chớp vài cái, mím chặt môi, rút tay về, quay đầu lơ đi, đánh trống lảng sang việc khác:
- Cơm nấu xong rồi, mau ăn thôi!
Hứa Sơ Sơ thấy anh chạy, liền híp mắt nói:
- Này, anh nhớ đúng không? Anh nhớ rồi đúng không? Chính anh đã khen em đẹp mà.... Ai da!
Hứa Sơ Sơ vừa đi theo Thời Cảnh Thường vừa nói, nhưng cô không để ý mà vung tay lung tung, vô tình đụng trúng nồi đang hấp trứng trên bếp.
Da truyền đến cảm xúc nóng rát khiến Hứa Sơ Sơ đang nói bỗng la lên rụt tay về.
Thời Cảnh Thường liền xoay người qua, anh nhíu mày cầm lấy tay cô, hỏi:
- Sao vậy? Bị bỏng sao?
Hứa Sơ Sơ nhìn anh, há miệng đáp:
- Không sao, chưa tới mức bỏng, chỉ là...
Chưa kịp nói xong, Thời Cảnh Thường đã kéo Hứa Sơ Sơ sang vòi nước gần đó, anh đưa tay cô xuống dưới, xả nước vào rồi nhẹ nhàng xoa bàn tay cô, động tác vừa nhanh lại vừa nhẹ nhàng, khuôn mặt lại có chút biến dạng, tựa như đang lo lắng.
Hứa Sơ Sơ cười thầm, cô nhìn người đàn ông trước mặt, cảm thấy vui vẻ. Lúc nào anh cũng vậy, cứ thấy cô bị gì, chẳng biết nặng hay nhẹ, đều sẽ tìm cách chữa trị cho cô. Một vết bỏng thôi, cũng đủ làm anh cuống cuồng.
Nghĩ một lát, rồi như có gì đó vụt sang, Hứa Sơ Sơ lên tiếng hỏi:
- Thời Cảnh Thường, tại sao... em chưa bao giờ nghe anh nói, anh yêu em nhỉ?
Cứ ngỡ là dì Tầm đang nấu thức ăn thế nhưng, Hứa Sơ Sơ lại nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc khác.... chính là Thời Cảnh Thường.
Anh không đeo tạp dề, trên người mang áo sơ mi xanh và quần tây, điều đó chứng tỏ anh mới đi làm về thôi. Hai bên cánh tay áo xăn lên quá một nửa, đồng hồ cũng đã được cởi ra, tránh chạm đến nước.
Đáy lòng chợt nổi lên ngạc nhiên, Hứa Sơ Sơ liếc nhìn đồng hồ trong tay mình, mới có 5h thôi, anh làm gì mà về sớm như vậy? Hơn nữa, đây vẫn còn trong giờ làm của dì Tầm, bà ấy không nấu thức ăn, sao lại là anh nấu chứ?
Càng nghĩ Hứa Sơ Sơ càng thắc mắc, đúng lúc này, Thời Cảnh Thường đã làm xong món canh, sau khi nêm nếm, anh nhấc nồi để xuống bàn, vừa vặn quay đầu nhìn thấy cô đang đứng ngẩn ngơ.
Thấy Hứa Sơ Sơ, Thời Cảnh Thường lên tiếng trước:
- Em về rồi sao?
Cô máy móc gật đầu, đáp:
- Phải, em về rồi! Nhưng mà... sao anh lại ở đây vậy? Còn... nấu ăn nữa? Công ty hôm nay không làm việc sao?
Thời Cảnh Thường hơi cười, trả lời:
- Em hỏi nhiều như vậy, là muốn tôi trả lời câu nào trước? Lại đây, nếm xem thử món canh này tôi nấu thế nào!
Hứa Sơ Sơ cởi áo khoác để sang một bên, cô chầm chậm đi tới, vừa đi vừa nói:
- Trả lời theo trình tự, đầu tiên, anh sao lại ở đây?
Thời Cảnh Thường nhìn Hứa Sơ Sơ đang lại gần, anh cầm vá múc lên một muỗng canh, vừa đáp:
- Tôi về nhà, cái này còn phải hỏi à?
Hứa Sơ Sơ vươn tay vén tóc lên, hơi cúi người kề miệng vào húp nước trong tay anh, lại hỏi:
- Nhưng mà giờ này đâu phải giờ tan ca của công ty, anh trốn việc hả? Ừm.... vừa rồi! Canh rất ngọt!
Thời Cảnh Thường để vá xuống, anh cầm đũa gắp một miếng thịt khác, đưa đến miệng cô, nói tiếp:
- Công ty xong việc rồi. Tôi về sớm nấu ăn cho em, em không vui sao?
Hứa Sơ Sơ nhìn Thời Cảnh Thường, lại há miệng ngậm miếng thịt, nhai nhai thật kĩ, rồi trả lời:
- Không phải, chỉ thắc mắc thôi, em cũng đâu nói em không vui.... thịt ngon lắm, anh có nghề tay trái mà giấu ha?
Thời Cảnh Thường cười cưng chiều nhìn Hứa Sơ Sơ, anh xoay người cô lại, dùng tay tự buộc tóc cho cô.
Hứa Sơ Sơ để mặc anh làm, miệng vẫn còn dư lại hương vị của miếng thịt, cô bỗng cảm thấy nó rất ngọt ngào. Đây có phải là hương vị của tình yêu không?
Được người yêu mình nấu ăn, rồi tự tay đút ăn nữa, hơn thế còn là kẻ đẹp trai, nhà giàu, lắm tiền, cuộc sống này thú vị quá nhỉ?
Thời Cảnh Thường buộc tóc xong cho Hứa Sơ Sơ, anh quay người cô đối diện mình, nhìn một chút, rồi nói:
- Không tệ lắm, đẹp hơn một chút rồi!
Hứa Sơ Sơ nhíu mày, cô vểnh môi:
- Gì đấy? Anh nói cái gì thế? Em thả tóc xấu lắm à?
Thời Cảnh Thường nhìn cô, nghiêng đầu đáp:
- Ừm, xấu lắm! Sau này cứ buộc tóc cao cho đỡ xấu một tí!
Hứa Sơ Sơ há miệng, cô trợn mắt lớn tiếng:
- Này, em xấu gì hả? Thả tóc với cột tóc thì làm thay đổi khuôn mặt em chắc?
Hứa Sơ Sơ quả thực không xấu, nếu nhận xét một cách thẳng thắn, cô còn là một người đẹp nữa! Tính là mỹ nhân, thì cũng có thể chấp nhận, bởi vốn dĩ, cô ấy rất xinh.
Chỉ là Hứa Sơ Sơ hay thả tóc, điều đó khiên cô xinh đẹp một cách thục nữ và dịu dàng, thế nhưng, bởi vì cô luôn tỏ một nét mặt lạnh nhạt, thế nên tóc dài vô tình làm nó u ám, tăng thêm mấy phần lạnh lùng.
Ngược lại, khi Hứa Sơ Sơ để tóc cột cao, cô lại trông rất xinh đẹp, xinh đẹp theo kiểu năng động và đầy sức sống cơ, khuôn mặt lộ rõ những nét hài hòa hoàn hảo, lại vui tươi phù hợp với độ tuổi, hoàn toàn khác với kiểu thả tóc.
Thời Cảnh Thường rất thích cô để tóc dài, nhưng khi thấy cô cột tóc cao, anh lại thích hơn, như thế, cô gái của anh trông càng xinh đẹp, cứ như ánh mặt trời vậy! Một nụ cười tươi của cô, cũng đủ làm anh thấy ấm áp.
Hứa Sơ Sơ thấy anh không trả lời, cứ ngẩn ngơ ngốc nghếch, liền hỏi:
- Lúc trước không phải anh bảo em đẹp sao? Thế nào bây giờ lại nói em xấu?
Thời Cảnh Thường vuốt ve hai bên mai tóc cô, hỏi ngược lại:
- Tôi khen em đẹp lúc nào? Đừng tự luyến thế!
Hứa Sơ Sơ nhíu mày, bất mãn dâng cao, nói:
- Em không tự luyến nhé, chính là cái đêm em đến phòng anh đó, em hỏi anh xem em có đẹp không? Anh đã trả lời rất dứt khoát, em đẹp! Em nhớ rõ ràng mà!
Thời Cảnh Thường đảo mắt, như nhớ ra gì đó, anh chớp chớp vài cái, mím chặt môi, rút tay về, quay đầu lơ đi, đánh trống lảng sang việc khác:
- Cơm nấu xong rồi, mau ăn thôi!
Hứa Sơ Sơ thấy anh chạy, liền híp mắt nói:
- Này, anh nhớ đúng không? Anh nhớ rồi đúng không? Chính anh đã khen em đẹp mà.... Ai da!
Hứa Sơ Sơ vừa đi theo Thời Cảnh Thường vừa nói, nhưng cô không để ý mà vung tay lung tung, vô tình đụng trúng nồi đang hấp trứng trên bếp.
Da truyền đến cảm xúc nóng rát khiến Hứa Sơ Sơ đang nói bỗng la lên rụt tay về.
Thời Cảnh Thường liền xoay người qua, anh nhíu mày cầm lấy tay cô, hỏi:
- Sao vậy? Bị bỏng sao?
Hứa Sơ Sơ nhìn anh, há miệng đáp:
- Không sao, chưa tới mức bỏng, chỉ là...
Chưa kịp nói xong, Thời Cảnh Thường đã kéo Hứa Sơ Sơ sang vòi nước gần đó, anh đưa tay cô xuống dưới, xả nước vào rồi nhẹ nhàng xoa bàn tay cô, động tác vừa nhanh lại vừa nhẹ nhàng, khuôn mặt lại có chút biến dạng, tựa như đang lo lắng.
Hứa Sơ Sơ cười thầm, cô nhìn người đàn ông trước mặt, cảm thấy vui vẻ. Lúc nào anh cũng vậy, cứ thấy cô bị gì, chẳng biết nặng hay nhẹ, đều sẽ tìm cách chữa trị cho cô. Một vết bỏng thôi, cũng đủ làm anh cuống cuồng.
Nghĩ một lát, rồi như có gì đó vụt sang, Hứa Sơ Sơ lên tiếng hỏi:
- Thời Cảnh Thường, tại sao... em chưa bao giờ nghe anh nói, anh yêu em nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.