Chương 195: Thôi Bao Đồng Là Châm Ngôn Bây Giờ!
PJH
12/09/2019
Sáng hôm sau, Hứa Sơ Sơ được Mạnh Huyền Chân đưa đến trường, cô vào
lớp học như thường lệ, tập dượt cho buổi văn nghệ nhàm chán,
học bài... vân vân và mây mây.
Đến trưa, Hứa Sơ Sơ hẹn Mạc Lệ cùng đi ăn, cả hai trải qua quãng thời gian nhàn hạ trước khi cô vào lại tiết học.
Đúng lúc này, tại quán ăn gần đó lại xảy ra một vụ ẩu đả nhỏ. Người cầm đầu lại là một kẻ mà Hứa Sơ Sơ rất quen! - Hứa Á Nhan - Con gái của Nhất Hứa trưởng lão!
Kể từ sau vụ đó tới giờ, đây là lần đầu cô gặp lại con bé này! Nó vẫn thích đánh nhau như lúc trước nhỉ? Chẳng thay đổi gì cả!
Mạc Lệ nhìn liếc qua, lên tiếng hỏi:
- Không qua giúp sao? Cậu hay khoái mấy trò anh hùng này lắm mà!
Hứa Sơ Sơ cắt một lát trứng bỏ vào miệng, thuận tiện đáp:
- Chơi có chừng mực, không phải lần nào cũng chơi tới bến! Chú đã bảo mình lên trường không được quậy phá rồi!
Mạc Lệ chề môi, mỉa mai nói:
- Đừng có làm như mình ngoan như vậy! Thời Cảnh Thường cũng đâu có biết, mấy em năm nhất này lộng hành quá rồi, cậu không thấy sao?
Hứa Sơ Sơ buông nĩa trong tay, cầm giấy lên lau miệng, trả lời:
- Vậy cũng không làm, mình không thích lo chuyện bao đồng nữa! Thôi bao đồng bây giờ là châm ngôn sống của mình, biết không hả? Cậu thích giúp, vậy tự đến đi!
Từ sau lần cô bị bỏ thuốc đó, Hứa Sơ Sơ đã rút ra rất nhiều điều, và một trong số đó chính là... thôi lo chuyện của kẻ khác!
Nếu không phải cô đến tìm thằng hiệu trưởng biến thái đó, mọi chuyện có lẽ đã êm đẹp hơn!
Mạnh Huyền Chân đã xử lý đám người trong khách sạn rồi, tên hiệu trưởng cũng bị sa thải, thậm chí còn bị bắt vào tù. Cô đổ thêm dầu vào lửa, chẳng mấy chốc, án phạt đã lên tới con số hàng chục. Đủ để tên già dê đó sống nốt quãng đời còn lại trong ngục.
Hứa Sơ Sơ bây giờ lấy phương châm lo chuyện của mình là chính, cô không muốn vướng vào bất kì rắc rối nào nữa! Và... việc thôi lo bao đồng chính là cách tốt nhất!
Mạc Lệ cười xòa, lắc đầu lên tiếng:
- Không, nói cho vui thôi! Mình cũng không có ý định ra mặt giúp đỡ người không quen biết đâu! =)))
Hai người cời vui vẻ, lại tiếp tục dùng bữa trưa của mình!
Cho đến khi, một tiếng nói truyền đến.
- Á Nhan! Nghe nói công ty ba mày đang gặp vấn đề hả? Lớn không? Tao thấy báo chí đăng hơi nhiều đấy! - Một cô gái đi bên cạnh Hứa Á Nhan lên tiếng.
Hứa Á Nhan phủi người, xoay lại đi vào trong quán ăn, thuận miệng đáp:
- Tao làm sao biết được? Nhưng mà chắc là có vấn đề thật rồi! Tao thấy ông ấy mấy ngày nay hay về khuya lắm! Chắc bên chi nhánh chính gặp trục trặc!
Câu nói này hiển nhiên làm Hứa Sơ Sơ khựng lại, Mạc Lệ ở đằng trước cũng nghe được, lên tiếng hỏi:
- Công ty Thời Cảnh Thường xảy ra chuyện gì sao? Đó là chi nhánh chính mà!
Hứa Sơ Sơ nghe câu hỏi, lắc đầu nhẹ đáp:
- Không biết! Chú ấy chẳng nói gì cho mình nghe cả!
Đúng là gần đây Thời Cảnh Thường rất hay về trễ, đi làm lại sớm, thời gian trước còn đưa cô đi học, bây giờ thì toàn Mạnh Huyền Chân đến chở đi thôi.
Hôm qua cô đến là buổi chiều, anh ấy cũng phải họp! Thường không gấp cũng sẽ không diễn ra những cuộc họp sát giờ tan làm như vậy!
Hứa Sơ Sơ có để ý đến việc đó nhưng lại bị việc của Vĩ Sâm thu hút hơn, thế nên,... không hỏi Thời Cảnh Thường về chuyện đó!
Đang lúc suy nghĩ, đột nhiên một giọng nói vang lên làm Hứa Sơ Sơ sực tỉnh:
- Ô! Đây... không phải đàn chị hôm đó đánh chúng ta sao?
Một cô gái tóc vàng hoe đi tới gần bàn của cô, bộ dạng vô cùng thiếu đòn!
Hứa Á Nhan đang ở quầy gọi đồ ăn, nghe câu nói thì liền quay lại, ánh mắt chạm phải thân ảnh quen thuộc - Hứa Sơ Sơ!
Đến trưa, Hứa Sơ Sơ hẹn Mạc Lệ cùng đi ăn, cả hai trải qua quãng thời gian nhàn hạ trước khi cô vào lại tiết học.
Đúng lúc này, tại quán ăn gần đó lại xảy ra một vụ ẩu đả nhỏ. Người cầm đầu lại là một kẻ mà Hứa Sơ Sơ rất quen! - Hứa Á Nhan - Con gái của Nhất Hứa trưởng lão!
Kể từ sau vụ đó tới giờ, đây là lần đầu cô gặp lại con bé này! Nó vẫn thích đánh nhau như lúc trước nhỉ? Chẳng thay đổi gì cả!
Mạc Lệ nhìn liếc qua, lên tiếng hỏi:
- Không qua giúp sao? Cậu hay khoái mấy trò anh hùng này lắm mà!
Hứa Sơ Sơ cắt một lát trứng bỏ vào miệng, thuận tiện đáp:
- Chơi có chừng mực, không phải lần nào cũng chơi tới bến! Chú đã bảo mình lên trường không được quậy phá rồi!
Mạc Lệ chề môi, mỉa mai nói:
- Đừng có làm như mình ngoan như vậy! Thời Cảnh Thường cũng đâu có biết, mấy em năm nhất này lộng hành quá rồi, cậu không thấy sao?
Hứa Sơ Sơ buông nĩa trong tay, cầm giấy lên lau miệng, trả lời:
- Vậy cũng không làm, mình không thích lo chuyện bao đồng nữa! Thôi bao đồng bây giờ là châm ngôn sống của mình, biết không hả? Cậu thích giúp, vậy tự đến đi!
Từ sau lần cô bị bỏ thuốc đó, Hứa Sơ Sơ đã rút ra rất nhiều điều, và một trong số đó chính là... thôi lo chuyện của kẻ khác!
Nếu không phải cô đến tìm thằng hiệu trưởng biến thái đó, mọi chuyện có lẽ đã êm đẹp hơn!
Mạnh Huyền Chân đã xử lý đám người trong khách sạn rồi, tên hiệu trưởng cũng bị sa thải, thậm chí còn bị bắt vào tù. Cô đổ thêm dầu vào lửa, chẳng mấy chốc, án phạt đã lên tới con số hàng chục. Đủ để tên già dê đó sống nốt quãng đời còn lại trong ngục.
Hứa Sơ Sơ bây giờ lấy phương châm lo chuyện của mình là chính, cô không muốn vướng vào bất kì rắc rối nào nữa! Và... việc thôi lo bao đồng chính là cách tốt nhất!
Mạc Lệ cười xòa, lắc đầu lên tiếng:
- Không, nói cho vui thôi! Mình cũng không có ý định ra mặt giúp đỡ người không quen biết đâu! =)))
Hai người cời vui vẻ, lại tiếp tục dùng bữa trưa của mình!
Cho đến khi, một tiếng nói truyền đến.
- Á Nhan! Nghe nói công ty ba mày đang gặp vấn đề hả? Lớn không? Tao thấy báo chí đăng hơi nhiều đấy! - Một cô gái đi bên cạnh Hứa Á Nhan lên tiếng.
Hứa Á Nhan phủi người, xoay lại đi vào trong quán ăn, thuận miệng đáp:
- Tao làm sao biết được? Nhưng mà chắc là có vấn đề thật rồi! Tao thấy ông ấy mấy ngày nay hay về khuya lắm! Chắc bên chi nhánh chính gặp trục trặc!
Câu nói này hiển nhiên làm Hứa Sơ Sơ khựng lại, Mạc Lệ ở đằng trước cũng nghe được, lên tiếng hỏi:
- Công ty Thời Cảnh Thường xảy ra chuyện gì sao? Đó là chi nhánh chính mà!
Hứa Sơ Sơ nghe câu hỏi, lắc đầu nhẹ đáp:
- Không biết! Chú ấy chẳng nói gì cho mình nghe cả!
Đúng là gần đây Thời Cảnh Thường rất hay về trễ, đi làm lại sớm, thời gian trước còn đưa cô đi học, bây giờ thì toàn Mạnh Huyền Chân đến chở đi thôi.
Hôm qua cô đến là buổi chiều, anh ấy cũng phải họp! Thường không gấp cũng sẽ không diễn ra những cuộc họp sát giờ tan làm như vậy!
Hứa Sơ Sơ có để ý đến việc đó nhưng lại bị việc của Vĩ Sâm thu hút hơn, thế nên,... không hỏi Thời Cảnh Thường về chuyện đó!
Đang lúc suy nghĩ, đột nhiên một giọng nói vang lên làm Hứa Sơ Sơ sực tỉnh:
- Ô! Đây... không phải đàn chị hôm đó đánh chúng ta sao?
Một cô gái tóc vàng hoe đi tới gần bàn của cô, bộ dạng vô cùng thiếu đòn!
Hứa Á Nhan đang ở quầy gọi đồ ăn, nghe câu nói thì liền quay lại, ánh mắt chạm phải thân ảnh quen thuộc - Hứa Sơ Sơ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.