Chú À! Em Yêu Anh!

Chương 244: Tôi Không Phải Người Cứu Hứa Sơ Sơ!

PJH

14/09/2019

Hứa Sơ Sơ nhìn Thời Cảnh Thường, khóe môi cô nở nụ cười nhạt, ánh mắt đen láy không chút gợn sóng, sự gặp mặt sau 3 năm hóa ra lại không ồn ào như cô tưởng.

Anh im lặng, cô cũng im lặng, sau lời chào hỏi của cô, anh càng không có phản ứng, chỉ biết đứng đó chăm chăm dùng ánh mắt kì lạ nhìn cô.

Bốn ánh mắt giao nhau giữa không trung, mang theo những suy nghĩ không ai nhìn thấu ai được.

Không gian xung quanh như nhạt dần đi, chỉ còn hai người nào đó đứng nhìn nhau không chớp mắt.

Lang Thiên ngồi đối diện, anh nhìn Hứa Sơ Sơ, rồi lại quay đầu nhìn Thời Cảnh Thường, cuối cùng rũ mắt không lên tiếng.

Dù là 3 năm trước hay là 3 năm sau, trong mắt họ vẫn chỉ có đối phương. Anh vĩnh viễn không có cách nào chen chân vào được....

- Được rồi, mọi người ngồi vào chỗ đi! Chúng ta bắt đầu quay thôi! - Đúng lúc này, một tiếng nói vang lên cắt ngang suy nghĩ của những con người ở đây.

Hứa Sơ Sơ thu ánh mắt về, cô cầm kịch bản của mình lên, đọc lượt lại lời thoại của mình một lần nữa, chăm chú nhìn những dòng chữ ghi trên đó. Ánh mắt bình thản.

Thời Cảnh Thường cũng ngồi vào hàng ghế đối diện, nhưng tầm nhìn từ đầu đến cuối đều không rời Hứa Sơ Sơ. Giữa mi tâm chau lại rất chặt.

------...----------...----------------------

Thẩm Nguyệt ngồi trên ghế, lạnh nhạt lên tiếng:

- Tôi đã theo dõi rất lâu, mới biết được Thời Cảnh Thường là con nhà Kỷ gia. Vốn là định qua vụ này mới nói cho Sơ Sơ biết, ai ngờ, Hà Như lại đi trước một bước, làm tôi không kịp trở tay.

- Ngày cô ấy bị bắt cóc, tôi đang ở bang hội. Khi nghe báo cáo báo đến, tôi đã lập tức dùng trực thăng đi tới chỗ đó! Nhưng mà... không có kịp! Lúc ấy, tôi có thấy anh mà Tổng thống. Tôi ở đằng phía sau khu nhà máy bỏ hoang, nhưng mà ngước đầu lên vẫn có thể thấy được trực thăng của anh. Có lẽ lúc đó anh quá chú tâm đến Sơ Sơ mà không để ý tôi đã có mặt ở đó.

Sở Bắc nhíu mày, hỏi:



- Cô nói thế là sao? Cô đến cùng lúc với tôi?

Ánh mắt Thẩm Nguyệt có chút đổi, đáp:

- Thật ra là, đến trước anh vài phút. Lúc tôi đến, Sơ Sơ đã bị bắn rồi. Tôi đã nghe thấy phát súng vang lên đó! Gần như là vài phút sau, quả bom cũng phát nổ! Nói đến cùng, tôi hay anh, cũng là người đến trễ giống nhau!

Sở Bắc nhíu mày càng chặt, hỏi tiếp:

- Ý cô là gì? Cô không phải đã cứu Sơ Sơ sao?

Thẩm Nguyệt mím môi, sau vài giây mới lên tiếng trả lời:

- Đối với khoảng cách lúc đó, tôi gần như là cách Sơ Sơ mười mét, dù có đến kịp hay không, cũng chẳng thể ngăn viên đạn ghim vào đầu cô ấy. Ngoài việc đứng nhìn ra, thật sự là không có cách nào cả.

- Và đúng như anh nói, tôi là người đã cứu Sơ Sơ và đưa lại cho cô ấy sự sống trong 3 năm qua. Thế nhưng... sự thật lúc đó người cứu cô ấy thoát khỏi trái bom nổ, không phải là tôi!

Sở Bắc híp mắt, một suy nghĩ vụt qua trong đầu, anh ngờ vực nói:

- Cô không ngăn được quả bom đó, vậy chẳng lẽ là...

Ở hiện trường lúc đó, vẫn còn một người nữa đứng gần Hứa Sơ Sơ. Không lẽ...

Thẩm Nguyệt gật đầu, thẳng thắn thừa nhận:

- Đúng vậy, kẻ đã lao lên để đẩy quả bom đó ra xa Hứa Sơ Sơ, không phải tôi, mà chính là Thời Cảnh Thường!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chú À! Em Yêu Anh!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook