Chương 14: ..
Thị Phương
04/01/2021
- Thế hôm qua làm sao mà khóc hả?
Mới sáng mở mắt ra, quay sang nhìn là một khuôn mặt tuấn tú đến muốn cắn cho một cái. Linh hơi cựa quậy lại bị hắn ta ôm chặt
Thấy Linh không trả lời hắn cũng chẳng cố hỏi, nói lảng đi
\- Ngủ đi, vẫn còn sớm!
\- Cháu còn phải đi học nữa, chú bỏ cháu ra đi!
Hắn đành bất lực để cô ngồi dậy, từ trên giường lăn xuống, Linh chuẩn bị mọi thứ để đi học
Cô vẫn đang là sinh viên năm nhất nên phải chăm chỉ, cô đang hi vọng kiếm được cái học bổng để du học tạo điều kiện cho mình sau này
\- Có cần anh đưa em đi không?
\- Thôi, cháu bắt xe buýt đi được rồi, bye bye chú!
Nói xong Linh một mạch chạy ra khỏi nhà, hăng hái tràn đầy sức sống
\- Hôm nay nhớ về nhà sớm nhé!
Nhìn theo bóng lưng của cô, hắn cũng chỉ biết lắc đầu cười thầm. Cô gái ngây thơ ấy lại có sức hút thế không biết!
Giờ lên lớp của Linh cũng chẳng vất vả mấy, học xong mấy môn cũng là buổi chiều vì buổi trưa cô ở lại kí túc xá nên đang chuẩn bị về nhà
Bỗng nhiên cô nhận được điện thoại của My
\- Alo...
\- Linh ơi, cứu tao với!
\- Từ từ đã! Nói mày đang ở đâu?
Trong điện thoại chỉ nghe thấy tiếng khóc của My như đang sợ hãi gì đó
\- Tao,tao...tao ở quán bar làm thêm bị người ta chặn lại đòi...huhu, chúng bảo gọi người đến nói chuyện nhưng tao không dám nói với mẹ tao... giúp tao với, huhu...
Cô biết, hoàn cảnh của My cũng không khác cô lúc trước, gia đình khó khăn nên phải vừa học vừa kiếm tiền, vì muốn có nhiều tiền để chăm lo cho mẹ nó nên nó mới phải làm thêm ở đó
Dặn dò, trấn an My xong, cô bắt xe đến đó ngay. Nhớ lại hắn không cho cô dây dưa tới những chỗ như thế nữa, nhưng vì an toàn của bạn cô đành nhắn tin báo lại với hắn
'cháu phải đến quán bar Long Thiên có việc gấp nên về hơi muộn, chú không phải gọi cho cháu đâu nhé!'
Lúc này cô mới yên tâm mà đi, nếu để hắn viết cô lén lút đi chắc về hắn lại dạy dỗ một trận chắc cô chết mệt
\[...\]
\- Các anh là ai? Mau thả bạn tôi ra!
\- Cô em cũng được đấy chứ, hôm nay anh em trúng mánh được cả hai em gái hầu hạ rồi!
Đây là căn phòng cao cấp của quán bar, cô được quản lí dẫn vào. Vốn dĩ My chỉ là nhân viên tạm thời không kí hợp đồng nên khách không thể làm gì nó nhưng khổ nỗi những tên này lại là giang hồ khét tiếng ở khu vực này, không ai dám động đến chúng.
Nhìn dáng vẻ khúm núm của quản lí nơi đây cô cũng biết được thế lực của chúng như thế nào rồi
\- Mau thả bạn tôi ra, các anh đừng có mà làm càn!
Nhìn thấy My ngồi trong lòng chúng bị ép uống rượu làm cô thấy xót, nó mới chỉ là sinh viên muốn kiếm tiền thôi không mong muốn bị rơi vào hoàn cảnh này, mà nó lại là bạn thân của cô nên cô không thể nào không lo cho được
\- Thả ra cũng được thôi, nhưng cô em phải uống hết chai rượu này thì anh sẽ thả bạn em ra! hhahaha...
Cả một lũ lưu manh đầu trọc cười ồ lên làm cô nổi hết cả da gà. Vì an nguy của cả hai đứa nên Linh đành chấp nhận
\- Đừng uống...ư ư...
My định cản cô lại nhưng lại bị chúng ngăn cản trên ghế ngồi
Cô cầm lấy chai rượu chỉ còn một nửa trên tay hắn từ từ uống
Rượu vào đến cổ như lửa nóng đốt cháy cổ họng cô, cay xè, dù rượu đã được pha chế nhưng cô không biết uống thì vẫn say như thường
Ánh mắt bọn chúng nhìn chằm chằm vào cô như muốn ăn tươi nuốt sống, còn cái My chỉ biết khóc. Đáng lẽ nó không nên gọi cô tới, bây giờ còn liên lụy đến cả bạn tốt của mình.
Uống cạn hết rượu, Linh bắt đầu thấy choáng, cô cố giữ cơ thể ngay ngắn đứng nói chuyện với chúng
\- Tôi uống hết rồi, chúng tôi đi được chưa?
\- Hahaha...
Chúng lại bật cười, cô khó hiểu, mở mắt to ra nhìn bọn chúng
\- Ai nói là em uống rượu xong sẽ được đi!
\- Anh...anh muốn lật lọng đúng không? Tôi sẽ báo cảnh sát!
Cô mò trong cặp sách định lấy điện thoại gọi đi nhưng chưa kịp làm gì chiếc điện thoại của cô đã bị lát tươm, là do một tên cầm lấy đập đi
Chát!!!
Cô hứng trọn một cái tát của tên cầm đầu
\- Khá khen cho mày, đã đến đây lại còn muốn trở ra ngoài?
\- Chúng mày đâu, đưa hai đứa nó sang hai phòng, chúng mày tự vui chơi thoả thích!
P/S: Chap sau có H\+ nên mình đăng ở fb, không đăng trên magatoon nha
Mới sáng mở mắt ra, quay sang nhìn là một khuôn mặt tuấn tú đến muốn cắn cho một cái. Linh hơi cựa quậy lại bị hắn ta ôm chặt
Thấy Linh không trả lời hắn cũng chẳng cố hỏi, nói lảng đi
\- Ngủ đi, vẫn còn sớm!
\- Cháu còn phải đi học nữa, chú bỏ cháu ra đi!
Hắn đành bất lực để cô ngồi dậy, từ trên giường lăn xuống, Linh chuẩn bị mọi thứ để đi học
Cô vẫn đang là sinh viên năm nhất nên phải chăm chỉ, cô đang hi vọng kiếm được cái học bổng để du học tạo điều kiện cho mình sau này
\- Có cần anh đưa em đi không?
\- Thôi, cháu bắt xe buýt đi được rồi, bye bye chú!
Nói xong Linh một mạch chạy ra khỏi nhà, hăng hái tràn đầy sức sống
\- Hôm nay nhớ về nhà sớm nhé!
Nhìn theo bóng lưng của cô, hắn cũng chỉ biết lắc đầu cười thầm. Cô gái ngây thơ ấy lại có sức hút thế không biết!
Giờ lên lớp của Linh cũng chẳng vất vả mấy, học xong mấy môn cũng là buổi chiều vì buổi trưa cô ở lại kí túc xá nên đang chuẩn bị về nhà
Bỗng nhiên cô nhận được điện thoại của My
\- Alo...
\- Linh ơi, cứu tao với!
\- Từ từ đã! Nói mày đang ở đâu?
Trong điện thoại chỉ nghe thấy tiếng khóc của My như đang sợ hãi gì đó
\- Tao,tao...tao ở quán bar làm thêm bị người ta chặn lại đòi...huhu, chúng bảo gọi người đến nói chuyện nhưng tao không dám nói với mẹ tao... giúp tao với, huhu...
Cô biết, hoàn cảnh của My cũng không khác cô lúc trước, gia đình khó khăn nên phải vừa học vừa kiếm tiền, vì muốn có nhiều tiền để chăm lo cho mẹ nó nên nó mới phải làm thêm ở đó
Dặn dò, trấn an My xong, cô bắt xe đến đó ngay. Nhớ lại hắn không cho cô dây dưa tới những chỗ như thế nữa, nhưng vì an toàn của bạn cô đành nhắn tin báo lại với hắn
'cháu phải đến quán bar Long Thiên có việc gấp nên về hơi muộn, chú không phải gọi cho cháu đâu nhé!'
Lúc này cô mới yên tâm mà đi, nếu để hắn viết cô lén lút đi chắc về hắn lại dạy dỗ một trận chắc cô chết mệt
\[...\]
\- Các anh là ai? Mau thả bạn tôi ra!
\- Cô em cũng được đấy chứ, hôm nay anh em trúng mánh được cả hai em gái hầu hạ rồi!
Đây là căn phòng cao cấp của quán bar, cô được quản lí dẫn vào. Vốn dĩ My chỉ là nhân viên tạm thời không kí hợp đồng nên khách không thể làm gì nó nhưng khổ nỗi những tên này lại là giang hồ khét tiếng ở khu vực này, không ai dám động đến chúng.
Nhìn dáng vẻ khúm núm của quản lí nơi đây cô cũng biết được thế lực của chúng như thế nào rồi
\- Mau thả bạn tôi ra, các anh đừng có mà làm càn!
Nhìn thấy My ngồi trong lòng chúng bị ép uống rượu làm cô thấy xót, nó mới chỉ là sinh viên muốn kiếm tiền thôi không mong muốn bị rơi vào hoàn cảnh này, mà nó lại là bạn thân của cô nên cô không thể nào không lo cho được
\- Thả ra cũng được thôi, nhưng cô em phải uống hết chai rượu này thì anh sẽ thả bạn em ra! hhahaha...
Cả một lũ lưu manh đầu trọc cười ồ lên làm cô nổi hết cả da gà. Vì an nguy của cả hai đứa nên Linh đành chấp nhận
\- Đừng uống...ư ư...
My định cản cô lại nhưng lại bị chúng ngăn cản trên ghế ngồi
Cô cầm lấy chai rượu chỉ còn một nửa trên tay hắn từ từ uống
Rượu vào đến cổ như lửa nóng đốt cháy cổ họng cô, cay xè, dù rượu đã được pha chế nhưng cô không biết uống thì vẫn say như thường
Ánh mắt bọn chúng nhìn chằm chằm vào cô như muốn ăn tươi nuốt sống, còn cái My chỉ biết khóc. Đáng lẽ nó không nên gọi cô tới, bây giờ còn liên lụy đến cả bạn tốt của mình.
Uống cạn hết rượu, Linh bắt đầu thấy choáng, cô cố giữ cơ thể ngay ngắn đứng nói chuyện với chúng
\- Tôi uống hết rồi, chúng tôi đi được chưa?
\- Hahaha...
Chúng lại bật cười, cô khó hiểu, mở mắt to ra nhìn bọn chúng
\- Ai nói là em uống rượu xong sẽ được đi!
\- Anh...anh muốn lật lọng đúng không? Tôi sẽ báo cảnh sát!
Cô mò trong cặp sách định lấy điện thoại gọi đi nhưng chưa kịp làm gì chiếc điện thoại của cô đã bị lát tươm, là do một tên cầm lấy đập đi
Chát!!!
Cô hứng trọn một cái tát của tên cầm đầu
\- Khá khen cho mày, đã đến đây lại còn muốn trở ra ngoài?
\- Chúng mày đâu, đưa hai đứa nó sang hai phòng, chúng mày tự vui chơi thoả thích!
P/S: Chap sau có H\+ nên mình đăng ở fb, không đăng trên magatoon nha
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.