Chương 43: Hoàng Cẩn Đình yêu Đường Đường hơn chính bản thân mình
Bạch Vũ Mịch
07/04/2024
Ba người nhìn anh được bác sĩ và y tá đẩy vào phòng cấp cứu, lúc cô cầm bút ký vào đơn phẫu thuật ghép ngón tay nét chữ cô nó rối như tâm trạng của cô vậy.
Cô ngồi bệt dưới nền mà khóc nấc, máu trên hai bàn tay lúc này đã khô, nhưng lại vì nước mắt của cô làm ướt, cô dùng tay lau nước mắt vô tình đem máu bôi lên mặt mình.
Khi Phùng Ly Ly đến, Vân Đường ngồi co ro một góc mà không phát ra một âm thanh nào.
Hai người Văn và Hào đứng một bên cũng không biết làm chỉ biết nhìn Vân Đường.
Ly Ly ngồi xuống bên cạnh cô, khẽ vòng tay ôm cô ăn ủi.
“ Không sao cứ khóc đi, có mình ở đây. Chú ấy không sao đâu, cậu phải tin tưởng chú ấy. “
Vân Đường tủi thân khi nhìn thấy bạn thân đã đến, cô vùi đầu mình vào vai của Ly Ly những tiếng khóc lí nhí đều lọt vào tai của cô bạn thân.
Cuộc phẫu thuật diễn ra trong 6 tiếng, Bác sĩ Nguyễn Duy Tùng là người đứng phẫu thuật chính, ông là một bác sĩ có tay nghề cao thuộc khoa phẫu thuật nối khớp xương.
Trường hợp của anh là một trường hợp khó, mạch máu ở ngón tay út quá nhỏ lại bị đứt rời nên đòi hỏi độ khéo léo, tỉ mỉ cao trong mọi thao tác. Các bác sĩ phải sử dụng kính vi phẫu phóng đại phẫu trường để nối các mạch máu nhỏ chỉ khoảng 1 mm.
Khi cuộc phẫu thuật kết thúc thành công, mọi y bác sĩ trong phòng mới thở phào, cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, Vân Đường nghe âm thanh mở cửa liền đứng dậy chạy tới giữ lấy tay bác sĩ
“ Bác sĩ anh ấy sao rồi? “
Y tá đẩy gường bệnh của anh ra, Vân Đường chạy tới bên cạnh nhìn anh hôn mê nằm trên giường bệnh trái tim cô cảm thấy rất đau.
Bốn người theo chân y tá đi chuyển vào phòng chăm sóc.
“ Tình hình hiện tại của bệnh nhân đã qua nguy hiểm, ngón tay đã được chúng tôi nối lại rồi, tạm thời ngón tay bị đứt sẽ không hoạt động được, phải băng bột đến tuần thứ 11, sang tuần thứ 12 thì bệnh nhân có thể bắt đầu tập luyện cử động ngón tay. “
“ Trước mắt người nhà cần chú ý quan sát quá trình lành xương của chi vừa mới nối. Không được để tác động mạnh lên ngón tay bị đứt, bệnh nhân cần ở lại bệnh viện 1 tháng để bác sĩ theo dõi, sau hai tháng nếu tình hình không có gì chuyển biến xấu thì bệnh nhân có thể xuất viện về nhà. “
Sau khi nghe bác sĩ thông báo về tình trạng của anh, cô ngồi bên cạnh giường bệnh đôi mắt đăm chiêu dán chặt lên người anh.
Cô nhìn bàn tay, ngón tay bị bó bột kẹp nẹp, cảm xúc của cô lại khó kiềm chế, sao cô có thể bình tĩnh thờ ơ như không có chuyện gì được chứ?
Cô gục đầu xuống giường mà khóc thầm, cô tự trách mình, cô cảm thấy mọi chuyện xảy ra như hôm nay đều là vì cô. Chính vì yêu cô cho nên chú mới chịu đựng những chuyện này, chính vì cô cho nên anh mới bị ông nội và ba mẹ thất vọng và tức giận.
Là do cô nên anh mới chấp nhận mọi hình phạt, chấp nhận cái gia quy tàn nhẫn này!
Kiếp trước vì cô anh mới chết, kiếp này lại vì cô mà chịu tổn thương.
Ly Ly đi mua ít nước và đồ ăn cho mọi người, từ lúc phẫu thuật đến giờ hơn 7 tiếng bà người chưa uống một giọt nước nào.
Cô nàng đưa cho hai người Kinh Văn và Tuệ Hào đứng ngoài cửa mỗi người một chai nước và một chiếc bánh.
“ Hai anh uống và ăn chút đi, em vào trong xem Đường Đường. “
Cô bước vào nhìn thấy cô bạn thân đang gục đầu khóc trên giường bệnh, Ly Ly xót lòng.
“ Đường Đường! Cậu uống chút nước đi cậu cứ khóc mãi như thế khi chú ấy tỉnh lại sẽ buồn đó, chú ấy yêu thương cậu như vậy sẽ không muốn nhìn thấy cậu khóc đau lòng như vậy đâu. “
Ly Ly cầm ly nước bỏ uống hút vào, còn cầm theo mấy miếng khăn giấy đi đến bên cạnh cô.
Khi Đường Đường ngẩn đầu lên, cô nàng dùng khăn lau đi nước mắt tèm lem trên mặt nhỏ, rồi đưa ly nước cho cô uống.
“ Không khóc nữa nha, xem đi cậu khóc đến hai mắt sưng to như trái nhãn rồi kìa, uống chút nước bình tĩnh lại. “
Vân Đường vừa uống được một ngụm nước thì Cẩn Đình đã tỉnh lại.
Cô mừng rỡ vội vàng đứng lên ánh mắt chăm chú nhìn anh.
“ Anh tỉnh rồi! Từ…từ…cứ nằm yên anh thấy sao, trong người có đau nhức chỗ nào không? Anh khát không em rót nước cho anh nhé? “
Hoàng Cẩn Đình chậm rãi lắc đầu, anh đưa bàn tay lên nhìn, ngón tay đã được nối lại bà được băng bó rồi.
Anh lay người vô tình động đến vết thương sau lưng, theo phản xạ khuôn mặt anh nhăn lại vì đau rát.
“ Đừng cử động, vết thương sâu lưng sẽ rách ra đó, bác sĩ đã cứu trị vết thương sâu lưng và băng bó rồi. Việc bây giờ anh cần làm là nghỉ ngơi, tịnh dưỡng cho thật tốt. Như thế vết thương mới nhanh lành. “
“ Anh không sao chỉ một chút đau đớn này anh chịu được. “
Anh phát hiện ra hai mắt của cô bị sưng, mũi cũng đỏ lên, anh đưa tay lên chạm vào.
“ Sao mắt em lại sưng thế này? Em khóc? “
“ Quan trọng gì đâu chứ, sưng một chút lát lại tự hết đấy mà. Anh uống nước nhé! “
Cô đỡ người anh dậy rồi cầm ly nước cho anh uống.
“ Được rồi! Anh có thể tự uống mà, em không cần đút từng muỗng cho anh như vậy đâu “
Vân Đường cong môi xuống, cô tủi thân khuôn mặt như sắp khóc làm anh rối bời.
“ Anh không cần em à? Anh không yêu em nữa sao? “
“ Sao anh lại không cần em chứ, anh yêu em còn hơn yêu chính mình. Đường Đường sau này không được nói hay nghĩ rằng anh không yêu em nghe chưa! “
Cô ngồi bệt dưới nền mà khóc nấc, máu trên hai bàn tay lúc này đã khô, nhưng lại vì nước mắt của cô làm ướt, cô dùng tay lau nước mắt vô tình đem máu bôi lên mặt mình.
Khi Phùng Ly Ly đến, Vân Đường ngồi co ro một góc mà không phát ra một âm thanh nào.
Hai người Văn và Hào đứng một bên cũng không biết làm chỉ biết nhìn Vân Đường.
Ly Ly ngồi xuống bên cạnh cô, khẽ vòng tay ôm cô ăn ủi.
“ Không sao cứ khóc đi, có mình ở đây. Chú ấy không sao đâu, cậu phải tin tưởng chú ấy. “
Vân Đường tủi thân khi nhìn thấy bạn thân đã đến, cô vùi đầu mình vào vai của Ly Ly những tiếng khóc lí nhí đều lọt vào tai của cô bạn thân.
Cuộc phẫu thuật diễn ra trong 6 tiếng, Bác sĩ Nguyễn Duy Tùng là người đứng phẫu thuật chính, ông là một bác sĩ có tay nghề cao thuộc khoa phẫu thuật nối khớp xương.
Trường hợp của anh là một trường hợp khó, mạch máu ở ngón tay út quá nhỏ lại bị đứt rời nên đòi hỏi độ khéo léo, tỉ mỉ cao trong mọi thao tác. Các bác sĩ phải sử dụng kính vi phẫu phóng đại phẫu trường để nối các mạch máu nhỏ chỉ khoảng 1 mm.
Khi cuộc phẫu thuật kết thúc thành công, mọi y bác sĩ trong phòng mới thở phào, cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, Vân Đường nghe âm thanh mở cửa liền đứng dậy chạy tới giữ lấy tay bác sĩ
“ Bác sĩ anh ấy sao rồi? “
Y tá đẩy gường bệnh của anh ra, Vân Đường chạy tới bên cạnh nhìn anh hôn mê nằm trên giường bệnh trái tim cô cảm thấy rất đau.
Bốn người theo chân y tá đi chuyển vào phòng chăm sóc.
“ Tình hình hiện tại của bệnh nhân đã qua nguy hiểm, ngón tay đã được chúng tôi nối lại rồi, tạm thời ngón tay bị đứt sẽ không hoạt động được, phải băng bột đến tuần thứ 11, sang tuần thứ 12 thì bệnh nhân có thể bắt đầu tập luyện cử động ngón tay. “
“ Trước mắt người nhà cần chú ý quan sát quá trình lành xương của chi vừa mới nối. Không được để tác động mạnh lên ngón tay bị đứt, bệnh nhân cần ở lại bệnh viện 1 tháng để bác sĩ theo dõi, sau hai tháng nếu tình hình không có gì chuyển biến xấu thì bệnh nhân có thể xuất viện về nhà. “
Sau khi nghe bác sĩ thông báo về tình trạng của anh, cô ngồi bên cạnh giường bệnh đôi mắt đăm chiêu dán chặt lên người anh.
Cô nhìn bàn tay, ngón tay bị bó bột kẹp nẹp, cảm xúc của cô lại khó kiềm chế, sao cô có thể bình tĩnh thờ ơ như không có chuyện gì được chứ?
Cô gục đầu xuống giường mà khóc thầm, cô tự trách mình, cô cảm thấy mọi chuyện xảy ra như hôm nay đều là vì cô. Chính vì yêu cô cho nên chú mới chịu đựng những chuyện này, chính vì cô cho nên anh mới bị ông nội và ba mẹ thất vọng và tức giận.
Là do cô nên anh mới chấp nhận mọi hình phạt, chấp nhận cái gia quy tàn nhẫn này!
Kiếp trước vì cô anh mới chết, kiếp này lại vì cô mà chịu tổn thương.
Ly Ly đi mua ít nước và đồ ăn cho mọi người, từ lúc phẫu thuật đến giờ hơn 7 tiếng bà người chưa uống một giọt nước nào.
Cô nàng đưa cho hai người Kinh Văn và Tuệ Hào đứng ngoài cửa mỗi người một chai nước và một chiếc bánh.
“ Hai anh uống và ăn chút đi, em vào trong xem Đường Đường. “
Cô bước vào nhìn thấy cô bạn thân đang gục đầu khóc trên giường bệnh, Ly Ly xót lòng.
“ Đường Đường! Cậu uống chút nước đi cậu cứ khóc mãi như thế khi chú ấy tỉnh lại sẽ buồn đó, chú ấy yêu thương cậu như vậy sẽ không muốn nhìn thấy cậu khóc đau lòng như vậy đâu. “
Ly Ly cầm ly nước bỏ uống hút vào, còn cầm theo mấy miếng khăn giấy đi đến bên cạnh cô.
Khi Đường Đường ngẩn đầu lên, cô nàng dùng khăn lau đi nước mắt tèm lem trên mặt nhỏ, rồi đưa ly nước cho cô uống.
“ Không khóc nữa nha, xem đi cậu khóc đến hai mắt sưng to như trái nhãn rồi kìa, uống chút nước bình tĩnh lại. “
Vân Đường vừa uống được một ngụm nước thì Cẩn Đình đã tỉnh lại.
Cô mừng rỡ vội vàng đứng lên ánh mắt chăm chú nhìn anh.
“ Anh tỉnh rồi! Từ…từ…cứ nằm yên anh thấy sao, trong người có đau nhức chỗ nào không? Anh khát không em rót nước cho anh nhé? “
Hoàng Cẩn Đình chậm rãi lắc đầu, anh đưa bàn tay lên nhìn, ngón tay đã được nối lại bà được băng bó rồi.
Anh lay người vô tình động đến vết thương sau lưng, theo phản xạ khuôn mặt anh nhăn lại vì đau rát.
“ Đừng cử động, vết thương sâu lưng sẽ rách ra đó, bác sĩ đã cứu trị vết thương sâu lưng và băng bó rồi. Việc bây giờ anh cần làm là nghỉ ngơi, tịnh dưỡng cho thật tốt. Như thế vết thương mới nhanh lành. “
“ Anh không sao chỉ một chút đau đớn này anh chịu được. “
Anh phát hiện ra hai mắt của cô bị sưng, mũi cũng đỏ lên, anh đưa tay lên chạm vào.
“ Sao mắt em lại sưng thế này? Em khóc? “
“ Quan trọng gì đâu chứ, sưng một chút lát lại tự hết đấy mà. Anh uống nước nhé! “
Cô đỡ người anh dậy rồi cầm ly nước cho anh uống.
“ Được rồi! Anh có thể tự uống mà, em không cần đút từng muỗng cho anh như vậy đâu “
Vân Đường cong môi xuống, cô tủi thân khuôn mặt như sắp khóc làm anh rối bời.
“ Anh không cần em à? Anh không yêu em nữa sao? “
“ Sao anh lại không cần em chứ, anh yêu em còn hơn yêu chính mình. Đường Đường sau này không được nói hay nghĩ rằng anh không yêu em nghe chưa! “
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.