Chương 44: Kim
Bạch Vũ Mịch
09/04/2024
Tiếng mở cửa cắt ngang cuộc trò chuyện của ba người, Lâm Ánh Nguyệt đi vào.
“ Cô Nguyệt “
“ Ừm cô biết hết chuyện rồi, không ngờ hai đứa lại to gan đến vậy. “
Bà ngồi xuống ghế bên cạnh Vân Đường, Hoàng Cẩn Đình dựng người ngồi dậy.
“ Sao em nóng vội như vậy, nói chặt là chặt? Cậu không hiểu tính khí của cha à, tuy ngoài miệng thì cứng như vậy thôi, nhưng nếu cậu khéo léo thì việc gì cũng có thể giải quyết bình thường mà? “
Lâm Ánh Nguyệt thở dài, nhìn bộ dạng anh chật vật trước mắt cảm thấy vừa xót vừa giận, bà lia ánh mắt sang Vân Đường.
“ Còn cháu nữa, chuyện này sao không nói với cô? “
Vân Đường lay nhẹ cánh tay của Lâm Ánh Nguyệt: “ Con xin lỗi, là con suy nghĩ không chu đáo, cô giúp con thuyết phục ba mẹ và ông nội chấp nhận chuyện của con và chú được không? “
Bà Nguyệt nhìn hai người rồi vỗ vỗ bàn tay của Vân Đường.
“ Được rồi! Chuyện này cô sẽ giúp, con cứ yên tâm ở đây chăm sóc cho chú ba đi. “
“ Cảm ơn cô ạ! “
“ Cảm ơn chị hai “
Sau khi Lâm Ánh Nguyệt rời đi, thì Lê Đức Huy cũng đến, vừa vào tới anh ra liền trao đổi ánh mắt với anh.
Hoàng Cẩn Đình nhận được tín hiệu, anh quay sang nói với Vân Đường.
“ Em dắt bạn đi ăn chút gì đi “
Vân Đường hiểu chuyện liền ngoan ngoãn gật đầu rồi cùng Phùng Ly Ly rời đi.
Khi chắc chắn hai người đã đi, Hào và Văn cũng từ ngoài đi vào.
“ Chuyện gì? “
Hoàng Cẩn Đình giọng nói không nặng không nhẹ cất lên, Lê Đức Huy lúc này cũng lên tiếng nói.
“ Đây là một số thông tin mà người của chúng ta điều tra được về nhà họ Bùi “
Anh cầm hồ sơ mở ra xem, nhà họ Bùi của mười mấy năm trước đúng là nhà họ Bùi hiện nay, Bùi Hữu Sang người này so với Gia chủ nhà họ Bùi khi xưa chỉ hơn chứ không kém.
“ Có vẻ bên Bùi Hữu Sang biết được chúng ta sẽ theo dõi bọn họ, nên mấy ngày vừa qua không có hành động gì. Người của chúng ta cũng không thể đến gần vì bên cạnh Bùi Hữu Sang lúc nào cũng có đàn em đi theo. Tuy vậy như em đã phát hiện ra một số việc, em nghĩ ngờ Bùi Hữu Sang có dính líu đến bên Soon Ha. “
“ Nếu cậu ta có dính tới Soon Ha thì chuyện này không đơn giản, cậu đi nói chuyện này cho Đặng Đại Ca. Tin tức tôi bị thương phải xử lý kín đáo, chuyện này mà để lộ thì không tốt. “
Hào trao đổi ánh mắt với Văn, rồi Hào lên tiếng: “ Chuyện anh bị thương bọn em đã xử lý rồi, anh yên tâm. “
“ À cả chuyện anh và Đường Đường cũng đừng để lan truyền ra, cậu tăng cường thêm người đi bảo vệ nhà họ Lâm với Đường Đường nhớ chú ý đừng để ai phát hiện ra. “
“ Vâng anh! “
“ Chuyện bên CEYA8 sao rồi? “
Lê Đức Huy là người phụ trách chính nên anh ta lên tiếng báo cáo.
“ Theo như báo cáo thì mọi việc đều ổn định, hôm qua em cũng đi khảo sát rồi không có vấn đề gì. “
“ Cậu và Văn đi kiểm tra lại đi, không cần thông báo cho ai cả cứ giống khách mà đi. “
“ Vâng! Vậy Hào cậu ở đây với đại ca tôi với Hào đi lát rồi về. “
Đêm xuống không khí ở Sài Gòn trở nên dịu mát hơn, càng về khuya bệnh viện càng trở nên lạnh lẽo u ám.
Đã gần 12 giờ đêm, hành lang tối tăm lại xuất hiện mấy bóng đen bước chân linh hoạt nhẹ nhàng đi chuyển, dần dần tới một phòng bệnh vip.
Tư Hào và hai người khác đang đứng trước cửa phát hiện ra động tĩnh, Trần Tư Hào nhìn thấy có bóng người dần dần đi tới. Anh ta chớp mắt nhìn ra người đang đi tới là, một người bệnh già và một người trẻ. đam mỹ hài
Đến khi họ đi gần tới chỗ ba người, ánh mắt của Hào bình tĩnh đến lạ thường.
“ Đêm rồi đưa bác đi dạo mát à? “
Trần Tư Hào mỉm cười giọng nói nhẹ nhàng cất lên, người đàn ông già ngẩn đầu nhìn anh ta.
“ Chàng trai trẻ không ngủ được à, muốn đi hóng gió với cha con bọn này không? “
Trần Tư Hào cười cười: “ Xin lỗi tôi không thích hóng gió, tôi chỉ thích đánh chó mà thôi!”
Vừa dứt lời một lưỡi dao sắc bén ánh lên trước đồng tử của Hào, Hào phản xạ rất nhanh chỉ ngã nghiên người một chút liền tránh được.
Hai bên lại vào đánh nhau, không ngờ kẻ đến lại thuộc tay cao, có thể đánh ngang sức với Tư Hào, hai đàn em bị kẻ kia đánh ngã, có vẻ kẻ này cũng thuộc tay cao.
Trong đêm tối Tư Hào không nhìn rõ mặt ai, kẻ kia định xông vào trong, Hào một thân đánh nhau với kẻ trước mặt.
Bên trong phát ra những âm thanh đánh nhau, đèn trong phòng sáng lên kẻ kia được người của anh khống chế dưới đất.
Bên ngoài Hào cũng chế ngự được kẻ đến, anh ta lôi tên bị đánh đầy thương tích đến trước giường bệnh của anh.
Ngoại trừ anh và Khải bên cạnh còn một người lạ mặt.
“ Kim việc này cậu xử lý đi “
“ Ok! Mấy chuyện này là sở trường của em “
Kim và đàn em đáng ngất hai kẻ rồi kéo cổ áo rời khỏi, thấy cánh tay của Hào bị thương anh lên tiếng nhắc nhở.
“ Tay cậu bị thương rồi “
“ À vết thương nhỏ này nhằm nhò gì, mà em công nhận hai tên vừa rồi cũng thuộc loại cao đấy không phải dân đen bình thường đâu. Lúc nãy em có để ý thấy trên cổ tay của bọn chúng có ký hiệu lá phong, rất có thể là người của tổ chức FR “
Thiên Khải bên cạnh cầm lấy cánh tay của Hào mà sát trùng, cơn rát đó thuốc sát trùng vô thức khiến Hào nhăn mặt.
“ Chú mày nhẹ tay thôi, anh cũng biết đau đó!”
Thiên Khải tỏ vẻ không quan tâm lời than của Hào, tay cầm nhíp bông cứ thoa thuốc còn cố ý chà sát bông giòn mạnh vào vết thương.
“ Lúc nãy anh nói là vết thương này không nhằm nhò gì mà, đàn ông mà mạnh mẽ lên “
Nhìn hai người đấu khẩu mồm không ai chịu thua ai Hoàng Cẩn Đình vô thức bật cười, hình ảnh này làm anh nhớ tới ngày mấy người bọn anh quen biết Thiên Khải.
“ Cô Nguyệt “
“ Ừm cô biết hết chuyện rồi, không ngờ hai đứa lại to gan đến vậy. “
Bà ngồi xuống ghế bên cạnh Vân Đường, Hoàng Cẩn Đình dựng người ngồi dậy.
“ Sao em nóng vội như vậy, nói chặt là chặt? Cậu không hiểu tính khí của cha à, tuy ngoài miệng thì cứng như vậy thôi, nhưng nếu cậu khéo léo thì việc gì cũng có thể giải quyết bình thường mà? “
Lâm Ánh Nguyệt thở dài, nhìn bộ dạng anh chật vật trước mắt cảm thấy vừa xót vừa giận, bà lia ánh mắt sang Vân Đường.
“ Còn cháu nữa, chuyện này sao không nói với cô? “
Vân Đường lay nhẹ cánh tay của Lâm Ánh Nguyệt: “ Con xin lỗi, là con suy nghĩ không chu đáo, cô giúp con thuyết phục ba mẹ và ông nội chấp nhận chuyện của con và chú được không? “
Bà Nguyệt nhìn hai người rồi vỗ vỗ bàn tay của Vân Đường.
“ Được rồi! Chuyện này cô sẽ giúp, con cứ yên tâm ở đây chăm sóc cho chú ba đi. “
“ Cảm ơn cô ạ! “
“ Cảm ơn chị hai “
Sau khi Lâm Ánh Nguyệt rời đi, thì Lê Đức Huy cũng đến, vừa vào tới anh ra liền trao đổi ánh mắt với anh.
Hoàng Cẩn Đình nhận được tín hiệu, anh quay sang nói với Vân Đường.
“ Em dắt bạn đi ăn chút gì đi “
Vân Đường hiểu chuyện liền ngoan ngoãn gật đầu rồi cùng Phùng Ly Ly rời đi.
Khi chắc chắn hai người đã đi, Hào và Văn cũng từ ngoài đi vào.
“ Chuyện gì? “
Hoàng Cẩn Đình giọng nói không nặng không nhẹ cất lên, Lê Đức Huy lúc này cũng lên tiếng nói.
“ Đây là một số thông tin mà người của chúng ta điều tra được về nhà họ Bùi “
Anh cầm hồ sơ mở ra xem, nhà họ Bùi của mười mấy năm trước đúng là nhà họ Bùi hiện nay, Bùi Hữu Sang người này so với Gia chủ nhà họ Bùi khi xưa chỉ hơn chứ không kém.
“ Có vẻ bên Bùi Hữu Sang biết được chúng ta sẽ theo dõi bọn họ, nên mấy ngày vừa qua không có hành động gì. Người của chúng ta cũng không thể đến gần vì bên cạnh Bùi Hữu Sang lúc nào cũng có đàn em đi theo. Tuy vậy như em đã phát hiện ra một số việc, em nghĩ ngờ Bùi Hữu Sang có dính líu đến bên Soon Ha. “
“ Nếu cậu ta có dính tới Soon Ha thì chuyện này không đơn giản, cậu đi nói chuyện này cho Đặng Đại Ca. Tin tức tôi bị thương phải xử lý kín đáo, chuyện này mà để lộ thì không tốt. “
Hào trao đổi ánh mắt với Văn, rồi Hào lên tiếng: “ Chuyện anh bị thương bọn em đã xử lý rồi, anh yên tâm. “
“ À cả chuyện anh và Đường Đường cũng đừng để lan truyền ra, cậu tăng cường thêm người đi bảo vệ nhà họ Lâm với Đường Đường nhớ chú ý đừng để ai phát hiện ra. “
“ Vâng anh! “
“ Chuyện bên CEYA8 sao rồi? “
Lê Đức Huy là người phụ trách chính nên anh ta lên tiếng báo cáo.
“ Theo như báo cáo thì mọi việc đều ổn định, hôm qua em cũng đi khảo sát rồi không có vấn đề gì. “
“ Cậu và Văn đi kiểm tra lại đi, không cần thông báo cho ai cả cứ giống khách mà đi. “
“ Vâng! Vậy Hào cậu ở đây với đại ca tôi với Hào đi lát rồi về. “
Đêm xuống không khí ở Sài Gòn trở nên dịu mát hơn, càng về khuya bệnh viện càng trở nên lạnh lẽo u ám.
Đã gần 12 giờ đêm, hành lang tối tăm lại xuất hiện mấy bóng đen bước chân linh hoạt nhẹ nhàng đi chuyển, dần dần tới một phòng bệnh vip.
Tư Hào và hai người khác đang đứng trước cửa phát hiện ra động tĩnh, Trần Tư Hào nhìn thấy có bóng người dần dần đi tới. Anh ta chớp mắt nhìn ra người đang đi tới là, một người bệnh già và một người trẻ. đam mỹ hài
Đến khi họ đi gần tới chỗ ba người, ánh mắt của Hào bình tĩnh đến lạ thường.
“ Đêm rồi đưa bác đi dạo mát à? “
Trần Tư Hào mỉm cười giọng nói nhẹ nhàng cất lên, người đàn ông già ngẩn đầu nhìn anh ta.
“ Chàng trai trẻ không ngủ được à, muốn đi hóng gió với cha con bọn này không? “
Trần Tư Hào cười cười: “ Xin lỗi tôi không thích hóng gió, tôi chỉ thích đánh chó mà thôi!”
Vừa dứt lời một lưỡi dao sắc bén ánh lên trước đồng tử của Hào, Hào phản xạ rất nhanh chỉ ngã nghiên người một chút liền tránh được.
Hai bên lại vào đánh nhau, không ngờ kẻ đến lại thuộc tay cao, có thể đánh ngang sức với Tư Hào, hai đàn em bị kẻ kia đánh ngã, có vẻ kẻ này cũng thuộc tay cao.
Trong đêm tối Tư Hào không nhìn rõ mặt ai, kẻ kia định xông vào trong, Hào một thân đánh nhau với kẻ trước mặt.
Bên trong phát ra những âm thanh đánh nhau, đèn trong phòng sáng lên kẻ kia được người của anh khống chế dưới đất.
Bên ngoài Hào cũng chế ngự được kẻ đến, anh ta lôi tên bị đánh đầy thương tích đến trước giường bệnh của anh.
Ngoại trừ anh và Khải bên cạnh còn một người lạ mặt.
“ Kim việc này cậu xử lý đi “
“ Ok! Mấy chuyện này là sở trường của em “
Kim và đàn em đáng ngất hai kẻ rồi kéo cổ áo rời khỏi, thấy cánh tay của Hào bị thương anh lên tiếng nhắc nhở.
“ Tay cậu bị thương rồi “
“ À vết thương nhỏ này nhằm nhò gì, mà em công nhận hai tên vừa rồi cũng thuộc loại cao đấy không phải dân đen bình thường đâu. Lúc nãy em có để ý thấy trên cổ tay của bọn chúng có ký hiệu lá phong, rất có thể là người của tổ chức FR “
Thiên Khải bên cạnh cầm lấy cánh tay của Hào mà sát trùng, cơn rát đó thuốc sát trùng vô thức khiến Hào nhăn mặt.
“ Chú mày nhẹ tay thôi, anh cũng biết đau đó!”
Thiên Khải tỏ vẻ không quan tâm lời than của Hào, tay cầm nhíp bông cứ thoa thuốc còn cố ý chà sát bông giòn mạnh vào vết thương.
“ Lúc nãy anh nói là vết thương này không nhằm nhò gì mà, đàn ông mà mạnh mẽ lên “
Nhìn hai người đấu khẩu mồm không ai chịu thua ai Hoàng Cẩn Đình vô thức bật cười, hình ảnh này làm anh nhớ tới ngày mấy người bọn anh quen biết Thiên Khải.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.